Chương 97: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Cơ hội mới

Phiên bản dịch 9432 chữ

Chuyện Ninh Dạ trở thành tuần tra viên của Huyền Sách phủ nhanh chóng lan truyền trong Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ từ xưa tới nay luôn kín tiếng, lại đột nhiên trở thành tiêu điểm bàn luận của toàn bộ Hắc Bạch thần cung, khiến cho cả thanh danh và dung mạo của y cùng trở thành đề tài bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu.

Thậm chí ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng kinh ngạc trước chuyện này.

Gần đây đúng là tên đệ tử của mình gây dựng được không ít thành tựu nhỉ?

Nhưng xưa nay hắn vẫn coi đại đạo là mục tiêu theo đuổi, không để ý tới chức vị, trong mắt hắn thì chỉ cần thực lực của Ninh Dạ không sa sút, không làm mất thể diện của hắn là được.

Cũng may Ninh Dạ không khiến hắn thất vọng, sau khi trở thành tuần tra viên không kiêu căng khoe khoang khắp bốn phía, ngược lại càng cố gắng tu hành.

Sau khi địa vị tăng tiến, lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với y càng lớn, nguy cơ trên người Ninh Dạ cũng từ từ phóng đại. Ngoại trừ kế sách, thân phận, thứ quan trọng nhất bảo vệ được cho y vẫn là thực lực.

Đã có một vạn linh thạch của Lao Huyền Minh, Ninh Dạ công khai mua sắm tài nguyên, có gắng tu luyện, rốt cuộc hai tháng sau đã tăng lên tầng thứ tám.

Lúc này mới cách thời điểm y gia nhập Hắc Bạch thần cung chưa tới hai năm, với tư chất của y đã là thần tốc rồi.

Dựa theo quy định của thần cung, lúc này Ninh Dạ có thể học thêm một môn pháp thuật.

Xế chiều ngày hôm đó, Ninh Dạ đi tới Thiên Tàng phong, chọn một môn công pháp tăng cường thân thể.

Có lẽ đây cũng là lần lựa chọn vừa ý Trương Liệt Cuồng nhất từ trước tới nay - Rốt cuộc Ninh Dạ cũng có chút dáng dấp tu luyện Thất Sát đao đạo.

Khoảng thời gian này Ninh Dạ yên tĩnh lạ thường, không có bất cứ hành động gì, một phần là cần tu luyện, một phần khác là không có cơ hội gì tốt.

Cũng may Trì Vãn Ngưng đã hoàn thành phần lớn những việc y giao phó, phạm vi giám sát của Ninh Dạ càng ngày càng rộng, một số tin tức quý giá mà trước đây khó mà thu thấp được, bây giờ đã có cơ hội tra xét bí mật.

Ngày hôm nay Ninh Dạ giám sát Thiên Nguyên phong theo thông lệ.

Trên một hành lang uốn khúc trong Thiên Nguyên điện, có hai người đang đi, chỉ có điều do thực lực quá mạnh nên Côn Lôn kính không thấy rõ dung mạo, thậm chí âm thanh cũng khá mơ hồ, không nghe được lời nói hoàn chỉnh.

Nhưng Ninh Dạ vẫn nghe ra giọng một người trong đó, chính là Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện: “Chuyện đằng đó cứ giao cho Đông Lâm đi xử lý... Trước mắt việc cấp bách... Vô Thường tự...”

Một giọng nói khác trả lời: “Đã đang... ta đã sắp xếp...”

Là Tây Phong Tử.

Chỉ có điều bọn họ đang bàn luận cái gì? Vì sao lại dính tới Vô Thường tự?

Ninh Dạ không hiểu gì cả.

Vô Thường tự là một trong những tiên môn nổi tiếng trước đây, nghe nói lúc cường thịnh không kém hơn Cửu Đại Tiên Môn nhưng sau này bị hủy diệt trong chiến tranh thời thượng cổ, nghe nói là vì bọn họ đứng sai phe - Bọn họ ủng hộ Thiên Cơ môn.

Không như Thiên Cơ môn còn kéo dài được hơi tàn, Vô Thường tự bị diệt môn từ lúc đó, bây giờ đã hóa thành một bãi phế tích.

Bây giờ bọn họ đột nhiên thảo luận về phế tích của Vô Thường tự khiến cho Ninh Dạ rất khó hiểu.

Lúc này Nhạc Tâm Thiện vẫn đang bàn bạc với Tây Phong Tử.

Tây Phong Tử nói: “Nhưng ta... như vậy khổ cho... đặc biệt còn phải để Bạch... để vào...”

Nhạc Tâm Thiện: “Không thể đặt mồi lớn, sao...”

Giọng nói đứt quãng lại mơ hồ, khiến cho Ninh Dạ cũng rất bực bội và bất đắc dĩ.

Cho dù bây giờ y đã có thể sử dụng Vấn Thiên thuật, lại bố trí sẵn ngoài hành lang, nhưng vẫn khó lòng tra xét rõ ràng.

Đúng lúc này Tây Phong Tử lại nói một câu rất rõ ràng: “Hy vọng tên Vương Sâm kia sẽ đến.”

Nghe hắn nói câu này, trong lòng Ninh Dạ thầm kinh hãi, rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện gì.

Nghe ý câu này, chắc Hắc Bạch thần cung đặt bẫy trong phế tích của Vô Thường tự, định đối phó với Mộc Khôi tông?

Đúng rồi, Hắc Bạch thần cung đã hai lần chịu thiệt bởi Mộc Khôi tông, chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù.

Mình có nên nhắc nhở Mộc Khôi tông không?

Nhưng đáng tiếc, sau khi Vương Sâm đi khỏi, tạm thời y cũng không có cách nào liên hệ với Mộc Khôi tông -- Mộc Khôi tông cách quá xa, y không thể bói toán gián điệp của Mộc Khôi tông ở Hắc Bạch thần cung.

Lúc này còn đang suy nghĩ, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Bố trí thêm một số nhân thủ đi, lần này Hà... cũng sẽ...”

Giọng nói của Tây Phong Tử đột nhiên cao vút lên: “Cái tên ngu ngốc ấy hả? Hắn đi làm gì?”

Nhạc Tâm Thiện thở dài một tiếng: “Theo lời của chưởng giáo... là đại cục không... Vì vậy cho dù là ruột thịt... cũng phải...”

Tây Phong Tử nổi giận: “Vớ vẩn, rõ ràng là...”

Nhạc Tâm Thiện bèn liếc mắt nhìn hắn: “Chú ý lời nói của ngươi.”

Tây Phong Tử giận tới không nhịn nổi: “Chuyện này quá nguy hiểm!”

“Thế nên mới bảo ngươi phái thêm chút...”

Tây Phong Tử hít một hơi dài: “Ta biết rồi.”

Đúng lúc này Nhạc Tâm Thiện đột nhiên phát hiện ra điều gì, ‘ồ’ lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác như đang bị quan sát?”

Ninh Dạ bị doạ tới mức nhảy bật lên, đang định đóng Côn Lôn kính nhưng nghĩ lại nếu làm vậy chẳng khác nào khẳng định, đành bất động.

Cũng may Tân Nhiễm Tử đã nói: “Nơi quan trọng như Thiên Nguyên... ai mà... cho dù có chắc cũng là chưởng giáo...”

Câu tiếp theo nhỏ dần, có vẻ hai người không nói gì tiếp.

Lúc này Ninh Dạ mới đóng Côn Lôn kính lại, khiến bọn họ cho rằng chưởng giáo Hắc Bạch Tử đang theo dõi bọn họ là được.

Sau khi đóng Côn Lôn kính, Ninh Dạ trầm tư một lúc lâu.

Tuy hai người nói không rõ ràng nhưng Ninh Dạ đã hiểu sơ qua.

Để đối phó với Mộc Khôi tông, chắc Hắc Bạch thần cung đã đặt bẫy ở phế tích của Vô Thường tự, cũng có thể để bảo vật gì đó làm mồi nhử, hình như là cái gọi là Bạch gì đấy... không phải thứ đó chứ?

Ninh Dạ thầm kinh hãi, nếu thật vậy thì đúng là bỏ vốn lớn rồi!

Còn phế tích Vô Thường Tự, nơi này nằm ở biên giới của hai châu Thiên mặc, thực tế là nằm trong khu vực của Thiên châu, cũng có thể hiểu vì sao lại đặt bẫy ở đây.

Nhưng kế hoạch tốt đẹp này lại có chuyện ngoài dự liệu, có lẽ chưởng giáo Hắc Bạch Tử muốn phái con trai của mình là Hà Nguyên Thánh tới, có lẽ tìm một danh nghĩa êm tai gì đó, cống hiến cho môn phái, thực ra là đang kiếm cớ giúp con trai thu được bảo vật trong môn phái.

Tuy Hắc Bạch Tử có rất nhiều tài nguyên nhưng có một số tài nguyên vốn không phải của hắn mà là của Hắc Bạch thần cung. Hắn muốn dùng cũng phải cho mọi người một câu trả lời.

Mà lần này chính là cơ hội.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, Ninh Dạ lập tức hứng thú.

Tuy Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo nhưng lại là một tên kém cỏi mà vạn năm khó gặp một lần. Tuy Hắc Bạch Tử không tiếc tài nguyên nhưng hắn vẫn mất tới năm năm mới đạt tới cảnh giới Hoa Luân. Hơn nữa theo Ninh Dạ được biết, tuy Hà Nguyên Thánh đã đạt tới cảnh giới Hoa Luân nhưng chỉ có tu vi, thực lực lại cực kỳ kém cỏi, thậm chí chưa chắc đã thắng được Thiên Cơ.

Nói cách khác, Hắc Bạch Tử dám để Hà Nguyên Thánh qua đó, như vậy chắc chắn phế tích của Vô Thường tự không có gì nguy hiểm. Dù sao cũng là trận đại chiến từ thời thượng cổ, nếu thật sự có cơ quan cạm bẫy hay đại trận gì thì cũng bị phá giải từ lâu rồi.

Nguy hiểm thật sự là những kẻ đang ẩn nấp.

Nếu vậy, có lẽ đây là cơ hội của mình, nhưng chuyện này còn cần bàn lại với sư thúc Cừu Bất Quân, nếu có ông ấy giúp đỡ, có lẽ việc này sẽ dễ dàng hơn.

Nhất định phải nhờ ông giúp đỡ.

Không ngờ, thái độ của Cừu Bất Quân đối với chuyện này lại rất rõ ràng, phản đối!

Thiên Tú các.

“Con mới nhận được quá ít tin tức, không biết tình hình cụ thể. Chuyện này dính tới đại chiến giữa hai tông môn, rất có thể ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng xuất thủ. Lên tới cấp bạc như vậy, thực lực của con khó mà gây ảnh hưởng gì. Nếu con muốn gây dựng quan hệ với Mộc Khôi tông thì cứ trực tiếp đưa thư thông báo là được, không cần tự nhúng tay vào vũng nước đục này. Chuyện cấp bách trước mắt là giải quyết tên phản đồ đi đã.”

Ninh Dạ phản đối: “Tạm thời không thể giết Doãn Thiên Chiếu. Con nghe được tin ở chỗ Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân đã bắt đầu tìm kiếm Tạo Hóa thủy. Con chuẩn bị khổ sở bao lâu để tẩy rửa nghi ngờ, còn cần Doãn Thiên Chiếu chứng thực. Bây giờ mà giết hắn chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à? Hơn nữa cũng khó mà giết được tên này.”

“... Nói vậy cũng đúng. Vậy con không tham gia là được.” Cừu Bất Quân vẫn chú ý tới ổn định hơn.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Đây là một cơ hội hiếm có, bỏ qua thì quá đáng tiếc. Nếu bây giờ con thông báo cho Mộc Khôi tông, đối với Mộc Khôi tông thì đây không phải đại ân, sau này cũng khó lòng bàn bạc điều kiện với bọn họ. Nhưng nếu con giúp bọn họ ngay thời khắc nguy nan, vậy thì khác. Sư thúc, con biết cần cẩn thận, nhưng muốn đối phó với thế lực khổng lồ như Hắc Bạch thần cung, có lúc chúng ta vốn không có tư cách cẩn thận. Cái câu đợi đến lúc thực lực cường đại mới báo thù, theo con thấy đây chỉ là trò cười. Lúc này mới tính là thực lực cường đại? Tuy thế giới này coi trọng cường giả nhưng chưa bao giờ có chuyện vũ lực của một người bình ổn cả thiên hạ, không thì lấy đâu ra Cửu Đại Tiên Môn? Một cường giả cực mạnh thống lĩnh tất cả là đủ. Vì vậy, nếu thật sự muốn báo thù, không phải dựa vào lực lượng mà là đầu óc, mưu kế, dựa vào mượn lực đánh lực. Hơn nữa, tư chất của con chỉ bình thường, nếu không thể mượn cơ hội này xoay trái xoay phải, cướp lấy lợi ích, thế thì lấy gì để đạt được thành tựu cao hơn? Chỉ dựa vào một Thiên Cơ điện tàn tạ? Không đủ!”

Mấy lời này cũng khiến Cừu Bất Quân ngầm thừa nhận.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông hỏi: “Con định làm thế nào?”

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    84

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!