Bà chủ vẫn lạnh lùng, không nói một lời.
Sư phụ đại nhân nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên thanh Thúy Trúc kiếm đã vỡ vụn thành từng mảnh dưới đất, nàng ta lắc đầu tiếc nuối: "Đáng tiếc cho thanh bảo kiếm của ta…" Sau đó, nàng ta tiện tay bẻ một cành trúc từ bụi trúc bên cạnh, cầm lấy vung nhẹ, một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, chốc lát sau, một thanh Thúy Trúc kiếm giống hệt như đúc đã xuất hiện trong tay nàng ta.
Vương Lục thầm chửi bậy trong lòng, hắn còn tưởng thanh Thúy Trúc kiếm mà sư phụ luôn mang theo bên mình ít nhất cũng phải là pháp bảo, không ngờ… Không ngờ hắn đã đánh giá cao người này rồi! Thúy Trúc kiếm hóa ra chỉ là một món đồ chơi làm cho vui thôi sao! Nghĩ lại cũng đúng, với cái tính cách của ả ta, nếu thật sự có pháp bảo thì đã sớm bị ả ta bán đi đổi rượu uống rồi!