Trên lôi đài Càn vị, mưa kiếm rực rỡ bắn phá như châu chấu, như mưa cuồng, điên cuồng khuấy động. Giờ đây, trên lôi đài, Cổ Kiếm Trì và Hà Thư Giản đã đứng ở giữa không trung, điều khiển vô số khí kiếm đông lại của bản thân chống lại nhau, đối đầu nhau.
Chung quanh, vô số đệ tử quan chiến bị trận đấu pháp đặc sắc tuyệt luân khuất phục thực sâu. Tiếng reo hò, khen hay chấn thiên động địa, phảng phất che giấu tiếng ầm ầm của đấu pháp trên lôi đài.
Trong đó xen lẫn không thiếu nữ đệ tử thét lên, nhao nhao vì Cổ Kiếm Trì phất cờ hò reo, góp phần trợ uy.
Diệp Tiểu Xuyên sau khi biết được thân phận thực sự của Tiểu Trì, đầu tiên là thất kinh, sau đó nghĩ lại thì thấy cái này cũng không có gì. Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc từ trước đến nay cùng Thương Vân Môn giao hảo, lần này Yêu Tiểu Phu tiền bối tự mình đến Thương Vân Môn quan sát đấu pháp của Thương Vân đệ tử cũng nhìn ra điểm này.
Huống chi, sư phụ Túy đạo nhân của mình, cùng Yêu Tiểu Phu lại là bạn tốt nhiều năm, mình cùng Tiểu Trì kết giao bằng hữu, cũng không có gì là không được.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Diệp Tiểu Xuyên lập tức liền thư hoãn rất nhiều, đem chủ lực chú ý đều tập trung ở trên lôi đài tỷ thí.
Bây giờ trên lôi đài Cổ Kiếm Trì cùng Hà Thư Giản đấu pháp cơ hồ đã đến mức độ giai đoạn quyết định thắng bại, tất cả mọi người đều cảm giác Hà Thư Giản này đạo hạnh thật cao, đối mặt với Cổ Kiếm Trì thúc giục vô số khí kiếm, vậy mà sừng sững không ngã, vội vàng giật mình với đạo hạnh của Hà Thư Giản.
Nhưng người quan chiến xung quanh, không thiếu cũng là cao nhân tiền bối thế hệ trước, ngay Diệp Tiểu Xuyên đều có thể nhìn ra Cổ Kiếm Trì cũng không xuất toàn lực, những tiền bối trưởng lão này nào lại không nhìn ra được đâu?
Dưới lôi đài, sư phụ của Hà Thư Giản là Vân Tùng đạo nhân, trên khuôn mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ. Môn hạ xuất sắc nhất của hắn là hai đệ tử Tề Phi Viễnvà Hà Thư Giản này, cũng là nhân tài hiếm có trong Thương Vân môn hạ. Dựa theo tu vi Hà Thư Giản tầng thứ bảy Xuất Khiếu Cảnh, thẳng tiến trước hai mươi là vấn đề không có bao lớn, đáng tiếc, hắn không giống sư huynh Tề Phi Viễn rút được một lá thăm dễ, ở vòng thứ nhất đã gặp đại đệ tử Cổ Kiếm Trì của chưởng môn.
Vân Tùng đạo nhân là trưởng lão thủ tọa của Ngự Kiếm phong, đạo hạnh lịch duyệt tự nhiên hơn xa không phải đệ tử phổ thông có thể so sánh. Hắn đã nhìn ra, Cổ Kiếm Trì đã tu luyện Âm Dương Càn Khôn Đạo đến tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, lòng không khỏi rung động.
Biết Cổ Kiếm Trì vốn có thể rất nhanh giành được chiến thắng, nhưng Cổ Kiếm Trì có lòng trắc ẩn, không muốn Hà Thư Giản thua thật không có mặt mũi, cho nên vẫn chưa dùng hết toàn lực. Nhưng bây giờ đệ tử của mình, Hà Thư Giản, đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ nhiều nhất lại chỉ có thể kiên trì thời gian một nén hương, liền sẽ thua trận.
Nghĩ đến đây, Vân Tùng đạo nhân thở dài một tiếng, nói: “Có vẻ như lần này Cổ sư điệt sẽ đạt được vinh quang.”
Bên cạnh hắn có mấy vị trưởng lão Thương Vân, còn có ba, bốn vị trưởng lão tiền bối của các phái khác. Nghe được lời hắn nói sau đó, đều rối rít gật đầu.
Ở phía sau Vân Tùng đạo nhân, là đại đệ tử của hắn, Tề Phi Viễn.
Tề Phi Viễn có chút không phục nói: “Lúc này mới là vòng đấu đầu tiên, vị trí thứ nhất của bảo tọa cuối cùng sẽ là hoa rơi vào nhà nào, còn chưa chắc chắn đâu.”
Vân Tùng đạo nhân nói: “Phi Viễn, ngươi đừng không phục, Cổ sư huynh của ngươi đã tu luyện Âm Dương Càn Khôn Đạo đến tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, cho dù gặp phải trên lôi đài , ngươi cũng không phải đối thủ của hắn. Phóng nhãn toàn bộ Thương Vân môn, chỉ sợ chỉ có tiểu đệ tử Vân Khất U của Tịnh Thủy sư muội bằng vào uy lực của cửu thiên thần binh Trảm Trần, mới có thể chính diện chống lại.”
Tề Phi Viễn và mấy người đệ tử xung quanh, bỗng nhiên sắc mặt cũng thay đổi, rõ ràng khi bọn họ nghe được Cổ Kiếm Trì đạt đến tầng thứ tám, đều rất kinh ngạc!
Phía ngoài đám người, Diệp Tiểu Xuyên chăm chú nhìn hai vị sư huynh đang phi nhanh qua lại giữa không trung trên lôi đài. Hắn nói: “Hà sư huynh không đùa đâu, trong vòng mười chiêu hắn thua không nghi ngờ.”
Đứng bên cạnh Ninh Hương Nhược là một nữ tử mặc xiêm y màu xanh lam, cũng là đệ tử của Tịnh Thủy sư thái, tên là Dương Liễu Địch.
Chỉ nghe Dương Liễu Địch nói: “Tiểu Xuyên sư đệ, ngươi có thể dẹp đi được không, ta coi bây giờ Cổ sư huynh cùng Hà sư huynh lực lượng ngang nhau, làm sao có thể trong vòng mười chiêu liền phân ra thắng bại?”
Diệp Tiểu Xuyên liếc qua Dương Liễu Địch, nhìn nàng khuôn mặt như vẽ, mi tâm có nốt ruồi, mặt trứng ngỗng, rất là xinh đẹp, cùng Vân Khất U, Ninh Hương Nhược bên cạnh tạo thành một phong cảnh đặc biệt .
Hắn cười hắc hắc, nói: “Dương sư tỷ, nếu không thì chúng ta đánh cược một cái, cược mười lượng bạc, thế nào?”
Dương Liễu Địch quay đầu lại nhìn cảnh tượng trên lôi đài kịch liệt giao phong của Cổ Kiếm Trì và Hà Thư Giản, nói: “Cược thì cược, ai sợ ai?”
Bỗng nhiên, Vân Khất U nói: “Dương sư tỷ, đừng bị hắn lừa, đánh cuộc này ngươi thất bại.”
Diệp Tiểu Xuyên giận dữ, nói: “Vân sư tỷ, chặn tài lộ người khác, giống như giết cha mẹ người, ta và ngươi không có thù, ngươi không cần thiết hại ta như vậy......”
Tiếng nói vừa ra, chỉ nghe đệ tử quan chiến xung quanh phát ra tiếng sấm rền vang, tiếng hoan hô khen hay, Dương Liễu Địch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hà Thư Giản mới vừa rồi còn cùng Cổ Kiếm Trì lực lượng tương đương, bây giờ tiên kiếm trong tay đã mất đi khống chế, rơi vào trên lôi đài, mưa kiếm đầy trời cũng theo đó tiêu tán vô tung vô ảnh.
Hà Thư Giản cũng không bị thương, nhưng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là chân nguyên tiêu hao rất nhiều.
Hắn nói: “Cổ sư huynh chân pháp cao minh, đệ tử cam bái hạ phong.”
Dương Liễu Địch “A” một tiếng, không nghĩ tới thật đúng là để cho tên tiểu hoạt đầu Diệp Tiểu Xuyên này cho đoán đúng, quả nhiên trong vòng mười chiêu, Hà Thư Giản liền bại phía dưới trận, quăng kiếm chịu thua.
Vân Khất U nhìn Diệp Tiểu Xuyên một cái, đồng thời Ninh Hương Nhược và mấy nữ đệ tử tiểu trúc Nguyên Thủy cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt đều hơi kinh ngạc, không biết Diệp Tiểu Xuyên này đến cùng thật sự nhìn ra được thế cục biến hóa giữa sân, hay vẫn là mù mờ.
Nếu như nói, là Diệp Tiểu Xuyên tự mình nhìn ra được, điểm này đám người ai cũng không tin, dù sao trừ phi đạo hạnh cực cao mới có thể nhìn ra lúc đấu pháp chân nguyên thực lực song phương biến hóa rất nhỏ, đệ tử có tu vi thấp hèn giống Diệp Tiểu Xuyên, rất không có khả năng nhìn ra được.
Nếu như nói là mù mờ, tên tiểu hoạt đầu coi tiền như mạng này, cũng dám cùng Dương Liễu Địch đánh cược mười lượng bạc?
Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy bị tiên tử xinh đẹp nhìn, lập tức nhếch miệng mà cười, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta là đại tiên, thần cơ diệu toán.”
Ninh Hương Nhược nhịn không được nói: “Tiểu hoạt đầu, lúc trước ngươi nói Cổ sư huynh đạt đến tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, có phải thật vậy hay không?”
Diệp Tiểu Xuyên nói: “Ta nói các ngươi cũng không tin nha, ngược lại các ngươi cẩn thận một chút, nhất là Vân sư tỷ, Đại sư huynh ẩn giấu thực lực như thế, chỉ sợ là muốn lúc tranh đoạt hạng nhất đối phó ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn ta chỉ điểm mấy lần, cũng không phải không thể, nhưng phải ký kết đánh cược trước kia của chúng ta.”
Trên Tư Quá Nhai, Diệp Tiểu Xuyên cùng Vân Khất U đã từng có một hiệp định bằng miệng, nếu như Diệp Tiểu Xuyên trợ giúp Vân Khất U chưa tới cảnh giới Linh Tịch có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, Diệp Tiểu Xuyên có thể kêu Vân Khất U làm bất cứ chuyện gì.
Trong hai mươi ngày qua, Vân Khất U âm thầm tu hành theo đạo khẩu quyết tinh yếu Bắc Đẩu Tru Thần mà Diệp Tiểu Xuyên truyền thụ cho nàng. Tiến bộ của nàng rất nhanh, từng tự mình ở nơi yên lặng thúc giục nhiều lần. Với tu vi hiện tại của nàng, chính xác có thể khống chế được Bắc Đẩu Tru Thần.
Nàng là một người hết lòng tuân thủ cam kết. Ba ngày trước, nàng dự định hoàn thành vụ cá cược này. Biết Diệp Tiểu Xuyên là một người ái tài, nàng đã chuẩn bị hơn trăm lượng bạc cho hắn. Không ngờ lại bị bọn người Cố Phán Nhi xuất hiện làm rối, không ngờ lúc này Diệp Tiểu Xuyên lại muốn hoàn thành đánh cược.