Chương 64: [Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Thương Vân chợ đen

Phiên bản dịch 7589 chữ

Luân Hồi Phong, Thương Vân môn, cao đến vạn trượng, thế núi hùng vĩ, khí thế ngàn vạn.

Từ sườn núi đến chân núi, phía trước núi, được chia thành rất nhiều phòng xá. Phòng càng ở trên cao, địa vị trong Thương Vân môn cũng liền cao tương ứng.

Tục ngữ có câu, "ở đâu có người ở đó có giang hồ". Thương Vân môn có rất nhiều đệ tử, việc mua bán giao dịch tự phát, sớm đã tự thành một hệ thống.

Tại một biệt viện gần chân núi tên là "Nghiễm Nạp Đường", đệ tử của Thương Vân môn đều gọi là "đào bảo đường" hoặc "chợ đen". Ở đây hầu như có thể mua được bất cứ thứ gì.

Bởi vì Thương Vân môn nằm sâu trong Thương Vân sơn, đệ tử bình thường mấy năm cũng khó ra ngoài một lần. Những món đồ hay ho dưới núi, đa số đều là từ Nghiễm Nạp Đường chảy đến.

Ngoài ra, nơi này cũng là căn cứ giao dịch quan trọng của chợ đen. Trước đây, Diệp Tiểu Xuyên trộm pháp bảo của sư huynh nào đó, đồ trang sức cận thân của sư tỷ nào đó, ngoại trừ những lần định chế như Chu Trường Thủy lần trước, thì hầu như đều tự mình xuất thủ ở đây.

Nghiễm Nạp Đường đã tồn tại bao nhiêu năm, không ai biết rõ. Chưởng môn Thương Vân môn Ngọc Cơ Tử đương nhiên biết nơi này, nhưng cũng không quản. Chỉ cần không quá đáng, hắn đều nhắm mắt làm ngơ.

Ba năm gần đây, theo sự quật khởi bất ngờ của con chuột bự Diệp Tiểu Xuyên của Thương Vân, Thương Vân môn bắt đầu lưu truyền một câu: Nếu ngươi đánh mất đồ vật, nhất định có thể tìm thấy ở Nghiễm Nạp Đường.

Nghiễm Nạp Đường đã từng là nơi tập kết hàng hóa của tiểu thương, nhưng mấy năm gần đây đã bị đám người Diệp Tiểu Xuyên làm cho chướng khí mù mịt.

Hôm nay, trên chợ đen Thương Vân môn đột nhiên lan truyền một tin tức đáng sợ nhưng lại khiến người ta phấn khích. Nghe nói tối nay, đệ nhất thần thâu của Thương Vân, Diệp Tiểu Xuyên, sẽ công khai đấu giá hai món đồ trang sức cận thân của Lăng Băng tiên tử Vân Khất U tại Nghiễm Nạp Đường.

Tin tức này một khi được lan truyền, đã khiến chợ đen sôi trào. Không ít nam đệ tử có tiền có bối cảnh, hận không thể sớm kết thúc trận đấu pháp ban ngày để chạy tới Nghiễm Nạp Đường tham gia đấu giả.

Từ đó có thể thấy, trong Thương Vân môn có bao nhiêu nam đệ tử thầm mến Vân Khất U.

Do trận đấu pháp cuối cùng kết thúc khi trời đã tối, nên khi Diệp Tiểu Xuyên trở về sườn núi, trời đã tối đen. Hắn chưa kịp ăn cơm tối, liền chạy chậm từ sườn núi đến gần Nghiễm Nạp Đường ở chân núi.

Khi đến Nghiễm Nạp Đường, lúc này đã có ít nhất mấy chục đệ tử trẻ tuổi tụ tập ở đây, trong đó có hảo hữu của hắn là Chu Trường Thủy.

Chu Trường Thủy rất là phiền muộn. Hôm qua rõ ràng đã nói với Diệp Tiểu Xuyên rằng hắn sẽ trả một ngàn lượng bạc để mua chiếc trâm đỏ trên đầu của Vân Khất U. Không ngờ, Diệp Tiểu Xuyên lại lật lọng, không bán cho hắn mà lại đem nó ra đấu giá công khai. Điều này khiến Chu Trường Thủy rất thất vọng.

Nếu như đấu giá công khai, lấy kinh tế và thực lực của mình, Chu Trường Thủy chắc chắn không có khả năng giành được thứ nhất.

Trong số các đệ tử trẻ tuổi đời thứ nhất của Thương Vân môn, không ít người là công tử thế gia danh môn vọng tộc, như hảo hữu Dương Tuyền Dũng của hắn, chính là thế tử Bình Dương vương. Người nhỏ nhất là Triệu Sĩ Lâm, người khác không biết thân phận của hắn, nhưng Chu Trường Thủy biết, hắn chính là Thất hoàng tử của triều đình phàm nhân. Những công tử này không mấy người tu luyện, cơ bản đều là nhờ quan hệ mà được vào Thương Vân môn để mạ vàng, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều nhiều đến mức đáng sợ.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên nghênh ngang đi vào Nghiễm Nạp Đường, Chu Trường Thủy suýt nữa đã xúc động bóp chết hắn.

Diệp Tiểu Xuyên là khách quen ở đây, nhìn thấy rất nhiều người quen, đều vẫy tay chào hỏi.

Chợt thấy có vài chục đệ tử trẻ tuổi đang tụ tập ở một chỗ, hắn tò mò đi tới, ngẩng đầu nhìn lên, liền hiểu ra những đệ tử này tụ tập ở đây để làm gì.

Trên vách tường phía bắc của nội đường Nghiễm Nạp Đường, treo vô số tấm thẻ gỗ. Mỗi tấm thẻ gỗ đều có một cái tên và tỷ lệ đặt cược. Nhìn kỹ, tất cả đều là đệ tử đã lọt vào vòng 80 đấu pháp của Thương Vân.

Có đặt cược vòng thứ hai, có đặt cược 20 người mạnh nhất, có đặt cược 10 người mạnh nhất.

Nổi bật nhất là hàng đầu tiên, có khoảng năm sáu cái tên, đó là ba vị trí đầu tiên có tỷ lệ đặt cược cao nhất.

Diệp Tiểu Xuyên tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy tên mình trên tấm thẻ gỗ cuối cùng trong số rất nhiều tấm thẻ gỗ.

Khi nhìn thấy tỷ lệ đặt cược, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

"Các ngươi có điên không vậy! Tỉ lệ đặt cược của ta sao lại cao như vậy!"

Ai cũng biết, tỷ lệ đặt cược càng cao thì khả năng xảy ra càng thấp.

Chỉ thấy phía dưới tên của Diệp Tiểu Xuyên biểu hiện tỷ lệ đặt cược, thẳng tiến bốn mươi người mạnh nhất là một bồi mười bảy, hai ngươi người mạnh nhất thì một bồi sáu mươi ba, mười người mạnh nhất một bồi một trăm sáu mươi, thậm chí cuối cùng nếu như có thể lọt vào ba vị trí đầu, tỉ lệ đặt cược kinh khủng là một bồi bảy trăm hai.

Hắn cả giận nói: "Hiện tại còn chưa loại bỏ hết 80 người, các ngươi đặt cược cho ta với tỷ lệ bảy trăm hai, đây cũng quá xúc phạm lòng tự trọng của ta rồi! Điều này cũng chưa tính, điều khiến ta tức giận nhất là tỷ lệ đặt cược của ta cao như vậy, nhưng lại không có ai đặt cược cho ta, có còn thiên lý hay không! Có vương pháp hay không!"

Mọi người nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên đang chửi ầm lên, đều không khỏi bật cười.

Dương Tuyền Dũng nói: "Tiểu Xuyên sư đệ, không phải chúng ta không có suy nghĩ, chỉ là cái này rõ ràng là một việc đổ tiền xuống sông xuống biển, ai cũng không phải đồ ngốc. Nếu không thì ngươi tự mình đặt chính mình đi!"

Diệp Tiểu Xuyên lập tức lắc đầu, nói: "Coi ta là đồ ngốc à, ta mới không đặt chính mình!"

Mọi người cười vang, đồng thanh nói: "Ngay cả chính ngươi cũng không tự tin, thì những người khác càng không phải là đồ ngốc."

Diệp Tiểu Xuyên nghe thấy những lời chế giễu và châm biếm xung quanh, khoát tay nói: "Mẹ kiếp, ta đặt thì đặt, mỗi một vòng ta đều đặt cho mình mười lượng bạc!"

Bốn mươi mạnh, hai mươi mạnh, mười mạnh, ba mạnh, Diệp Tiểu Xuyên quả nhiên móc ra hai thỏi bạc, tổng cộng bốn mươi lượng bạc ròng, mua hết tất cả các vòng đấu sau.

Từ nhỏ hắn đã là một tay cờ bạc, ngày thường tiền kiếm được nhờ trộm đồ, cơ bản đều thua do đánh bạc. Hắn biết tối nay đấu giá chắc chắn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, nên cũng không quan tâm mấy mươi lượng bạc ròng này.

Đệ tử nhà cái ghi lại số tiền đặt cược của Diệp Tiểu Xuyên vào danh sách, sau đó đưa cho hắn bốn tờ phiếu nhỏ. Sau khi kết quả đấu pháp được công bố, hắn có thể dựa vào phiếu nhỏ và tỷ lệ đặt cược trên phiếu nhỏ để đổi lấy bạc.

Sau khi Diệp Tiểu Xuyên đặt cược xong, xung quanh có không ít người bắt đầu kêu lên: "Diệp Tiểu Xuyên, không phải nói tối nay đấu giá đồ trang sức của Vân Khất U sao? Mau bắt đầu đi."

"Đúng, đúng, đúng. . ."

"Nhanh bắt đầu đi. . ."

Diệp Tiểu Xuyên thấy lúc này trong Nghiễm Nạp Đường đã tụ tập không ít người, hầu như đều là những công tử phú gia có mặt mũi trong Thương Vân môn. Ai có thể đến đều đã đến.

Hắn nói: "Nào, nào, nào, các ngươi đang ồn ào cái gì? Mấy tháng nay ta không ở đây, đám gia hỏa các ngươi đã biến chợ đen thành một nơi chướng khí mù mịt, âm u đầy tử khí. Tối nay ta tới chính là để rót vào sức sống mới cho chợ đen của Thương Vân chúng ta."

Hắn đi đến bàn đấu giá ở phía trước, các đệ tử xung quanh lập tức đều vây lại. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, có ánh mắt của vài người tựa hồ tràn đầy say mê.

Diệp Tiểu Xuyên cẩn thận lấy chiếc trâm đỏ ra khỏi ngực áo. Mọi người chung quanh đều thốt lên một tiếng, không ít người kêu lên: "Là chiếc trâm đỏ trên đầu của Vân Khất U sư muội!"

Diệp Tiểu Xuyên cười ha ha, nói: "Các ngươi rất có nhãn lực nha."

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Ma Đồng Tu của Lưu Lãng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!