Khí công chính là kết hợp giữa hô hấp chi khí và ngoại công, lúc Chu Hạ giao thủ, vẫn không ngừng nói chuyện, gã cũng không phải cường giả, chỉ là cảnh giới Trảm Thập, nội ngoại công không tới nơi tới chốn, rất dễ dàng bị người khác đánh cho gãy xương!
Đây chính là chỗ tốt khi có lão sư siêu giỏi!
Kinh nghiệm truyền từ một vị võ sư Đấu Thiên, mà Chu Hạ thì tối đa chỉ có được Phá Bách lão sư, nói không chừng Phá Bách cũng không tới, có lẽ lão sư của gã cũng chỉ mới cảnh giới Trảm Thập.
Võ Đạo, suy sụp!
Lý Hạo hú xong tiếng này, vừa vặn đánh gãy việc lấy hơi của đối phương, khiến Chu Hạ phải nén hơi trở về, lập tức nghẹn đến nội thương, tay chân luống cuống.
Mượn cơ hội này, Lý Hạo đột nhiên duỗi ra hai tay.
Ôm lấy Chu Hạ! Ôm giết!
- Rắc!
Âm thanh xương cốt bị đè ép, vỡ vụn, ngay lập tức vang lên.
Để tránh đối phương tung cước đá mình, Lý Hạo đạp mạnh xuống, mạnh đến mức khiến cho bàn chân của Chu Hạ rách da, máu thịt be bét, xương chân đâm rách huyết nhục khiến Chu Hạ đau đến mức điên cuồng rống to!
...
- Hít!
5 tiếng thở vang lên!
Ở sâu trong tầng hầm, cả 5 người đều đang xuýt xoa.
Trần Kiên nhìn Lưu Long, lại nhìn Liễu Diễm, có chút căng thẳng, thấp giọng nói: "Hắn... trước đó luận bàn với chúng ta, là cố ý giả vờ không biết sao?"
Đây là lần thực chiến đầu tiên?
Tin cmm mà tin!
Thằng nhóc này, xuống tay cực kỳ hung ác, rất bẩn, cũng rất có bài bản, trước tiên phế người nữa rồi mới đối phó Chu Hạ. Chu Hạ và hắn đều là cảnh giới Trảm Thập, nhưng khi đối mặt với người mới Lý Hạo lại không đỡ được mấy hiệp!
Tình hình rõ ràng như vậy... có thể nói, gần như không có bất kỳ cơ hội nào xoay chuyển tình thế!
Mà Lưu Long, cũng không để ý cái này, mà có chút nghiêm túc: "Ngũ Cầm Thuật... có nhiều thủ đoạn sát phạt vậy sao?"
Đúng thế.
Ngũ Cầm Thuật của Lý Hạo, dù là Viên Thuật, hay là Ngũ Cầm Thuật khác, vừa ra tay chính là chiêu chiêu trí mạng!
Móc tim, trảo liệt, ôm giết, hổ quyền...
Dù sao, Ngũ Cầm Thuật do Lý Hạo đánh không giống với những người khác, mỗi một chiêu mỗi một thức, đều cực kỳ tàn nhẫn!
Bình thường thật đúng là nhìn không ra, cũng có thể nói bình thường Lý Hạo không bung hết sức.
Viên Thạc lại cải biên Ngũ Cầm Thuật rồi?
Sát khí quá nặng đi!
Những năm này Viên Thạc cải biến Ngũ Cầm Tân Thư, tất cả mọi người chỉ cho rằng ông đang tu thân dưỡng tính, bình thường đánh ra cũng rất chậm rãi, kết quả lại khen ngược, vị võ sư Phá Bách Lưu Long lại thấy... đây thật sự là chiêu chiêu trí mạng!
Chuyên công chỗ yếu của kẻ địch!
Trái tim, cổ họng, hai mắt, hạ âm*, lá lách, eo thận, những nơi này mới là khu vực Lý Hạo chủ công.
Chọt mắt, trảo yết hầu, móc háng, Lý Hạo không hề ngại!
Lưu Long càng nhìn, càng kinh hãi.
Võ sư thật ra về bản chất không phải chủ công sát phạt, cường thân kiện thể, cũng là điều mà võ sư theo đuổi, cộng thêm sự lên ngôi của vũ khí nóng, rất nhiều sát chiêu của võ sư đều cải biến.
Mà Ngũ Cầm Thuật của Lý Hạo cứ như trở về nguyên thủy!
Liễu Diễm cũng là cường giả sắp Phá Bách, giờ phút này cũng phải nhíu mày: "Ngũ Cầm Thuật... 5 loại phương thức đi săn bản năng của cầm thú, trận chiến giữa cầm thú với cầm thú, thường thường đều là mày chết tao sống! Lúc đi săn, nếu giết không được con mồi, chính là mình chết đói! Cực kỳ hung tàn! Nghe như đùa, nhưng thực tế lại là võ công cực kỳ hung tàn, chỉ là thứ mà bình thường chúng ta nhìn thấy... là phiên bản bị cắt!"
Lý Hạo giờ cũng có chút trở về nguyên thủy.
Đương nhiên bởi vì hắn dù sao cũng là người mới, nhiều khi bỏ qua vài cơ hội, nếu đổi thành Lưu Long thì từ mấy lần xuất thủ trước đó, có thể đã bẻ gãy yết hầu của Chu Hạ.
Nhưng truyền thừa của Lý Hạo bắt nguồn từ một vị võ sư đỉnh cấp, không phải là kẻ như Chu Hạ có thể so sánh được!
Ngay lúc bọn hắn đang thảo luận, Lý Hạo bỗng hất vai tới!
Hai tay của hắn đầu tiên là đẩy Chu Hạ ra, rồi lại kéo về, lúc buông tay thì húc một vai trúng ngay ngực của Chu Hạ kêu răng rắc!
Không biết bao nhiêu chiếc xương ngực đã gãy.
- Ầm!
Chu Hạ đập ầm ầm đến trên mặt đất, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi miệng, trong nhất thời, hít vào nhiều thở ra ít, có thể nội phủ đã bị trọng thương, con mắt cũng có chút vô thần!
Lý Hạo không hề lơ là. Hắn nhìn qua, rồi vội vàng lui lại.
Một giây sau, quay đầu chạy tới đối thủ.
Nửa đường nhảy vút lên cao, xoay tròn cực kỳ đẹp một vòng trên không trung, đùi phải vung mạnh ra!
Người nữ vừa vừa gỡ bàn tay phải sắp phế từ trên vách tường xuống, đâu có kịp né tránh, đã bị Lý Hạo đá ngang trúng ngay cổ!
Tiếng xương nứt vang lên!
Ngay sau đó vang lên âm thanh người nữ vừa bị đá bay đập trúng sàn nhà m, máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ mặt đất.
Cho đến giờ phút này, trận chiến giữa đôi bên đã kết thúc không đến 3 phút.
Hai người ngã xuống đất, máu tươi chảy tràn mặt đất.
Mà Lý Hạo thì thở hồng hộc, hắn điều chỉnh hô hấp, nửa quỳ trên mặt đất, cảnh giác nhìn hai người ngã xuống đất.
Thấy hai người không cách nào bò lên, Lý Hạo giống như bừng tỉnh, nhìn thấy máu rơi đầy đất... lại nhìn mấy đồng đội, bỗng nhiên mặt trắng bệch.
Giống như lúc này mới cảm thấy sợ hãi, ú ớ: "Làm em sợ muốn chết, hai người này thật lợi hại, thật hung tàn, con mụ này suýt nữa đâm trúng huyệt thái dương của em!"
"..."
Lưu Long nhìn hắn, không nói gì.
Liễu Diễm có chút nghẹn họng, cười gượng gạo: "Tiểu Hạo, em nghiêm túc đó à?"
Chú đang giả vờ?
Lý Hạo ngây thơ vô số tội nhìn chị ta, đương nhiên nghiêm túc!
Thật đáng sợ!
Thực chiến thật quá hung hiểm, đối thủ trực tiếp lấy đao đâm người, chỉ cần chút sơ sẩy, chút chủ quan thì chẳng phải sẽ bị người khác đâm chết?
Nhìn dáng vẻ này của hắn...
Tất cả mọi người đều thấy khó hiểu!
Hình như Lý Hạo rất nghiêm túc.
Nhưng sao chú không nhìn lại hiện trường?