Chàng trai thấy cô ta không chọn phim tình cảm, mặt lộ rõ sự thất vọng, nhưng không hề nói gì thêm, cậu ta quay đầu, đứng dậy, hối thúc cô ta: “Tớ đặt vé xong rồi, chúng ta mau đi thôi, đến lúc đó lại không còn chỗ đẹp.”
Nhưng Tôi Yêu Răng Thỏ không hề nhiệt tình như cậu ta đã nghĩ, dáng vẻ mất hồn mất vía, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hình như đang lo lắng chuyện gì đó.
Đây là trung tâm thương mại cách trường học của họ xa nhất, rạp chiếu phim cũng ở trong đây luôn. Gần đó có mấy người đang nói, sao sinh viên yêu nhau cứ thích đến đây xem phim thế, đặc biệt là cái trung tâm thương mại này.
Đèn đỏ đang sáng, bọn họ tiến về phía trước, xung quanh có rất nhiều sinh viên, tuổi tác tương tự họ.
Tôi Yêu Răng Thỏ chỉ nghĩ đến chuyện họa sát thân, cầm điện thoại lên xem, thấy phòng live chưa bị ngắt kết nói, cô ta nhìn An Như Cố trên màn hình, tủi thân nói: “Đại sư, hôm nay tôi thật sự có họa sát thân hả? Vậy bây giờ tôi nên làm gì, có thể hóa giải được không?”
Sau khi nói xong thì gửi tặng Ngọc Trai Hải Nam, màn hình hiện lên hoạt ảnh chói mắt.
An Như Cố nhớ đến tương lai của cô ta, cô nhịn cười nói: “Cô đổi thành camera sau đi, quay ra đường, để tôi nhìn xem tai ương của cô rốt cuộc do thứ gì tạo thành.”
Trước đó cô chỉ thấy một hình ảnh ngắn ngủi, hai nam hai nữ bị một chiếc xe thể thao phóng nhanh tông trúng, cả bốn người đều bị thương nặng.
Biết đâu nếu tìm thấy hai người còn lại, thì có thể tìm được nguyên nhân sự việc.
Tôi Yêu Răng Thỏ nghe vậy lập tức đồng ý, quay camera hướng ra đường.
Chàng trai bên cạnh không biết cô ta đang nói chuyện với ai, mà lại còn hướng camera ra đường: “Cậu đang làm gì thế?”
Tôi Yêu Răng Thỏ hàm hồ nói: “Đại sư nói tớ có họa sát thân, nên mới nói tớ hướng camera ra đường, tớ nghĩ… phía đối diện có người muốn hại mình.”
Chàng trai kia: ???
Cậu ta nghi ngờ dời mắt sang bên đường, nhìn hết thảy những người qua đường và những tòa nhà đối diện.
Điên rồi à, bên kia làm gì có ai hại cô ta cơ chứ?
Chẳng lẽ bọn họ đến đây chơi đã bị bạn trai cô ta phát hiện!
Trong lúc cậu ta cảm thấy hoang đường, thì ánh mắt rơi vào một nơi ở phía đối diện, kìm lòng chẳng đặng mà mở to hai mắt. Tôi Yêu Răng Thỏ cũng chú ý đến, tay buông ra, ly trà sữa trên tay rơi xuống đất, trà sữa bắn tung tóe.
Nhưng cả hai người đều không còn tâm trạng quan tâm đến trà sữa trên đất, toàn bộ đầu óc đều tập trung vào người yêu của họ ở phía đối diện.
Chàng trai và cô gái ở phía đối diện có thể nói là trai xinh gái đẹp, đang đứng đợi đèn đỏ với mọi người. Bọn họ đứng sát cạnh nhau, cả hai đang nắm tay.
Chàng trai kia như xem được chuyện gì thú vị, cười ha ha, cô gái kia nhéo tay cậu ta một cái, oán trách nói: “Tấm hình này xấu lắm à, còn giễu cợt tớ trang điểm xấu nữa, tức chết mất thôi!”
Chàng trai ôm vai cô ta, bắt đầu dỗ dành: “Tớ chọc cậu thôi, khi không trang điểm cậu trông xinh hơn thật đó.”
Cô gái kia trừng mắt liếc cậu ta: “Tớ không trang điểm xinh thật hả?”
Chàng trai á khẩu, không trả lời được, đành phải giơ tay đầu hàng: “Cả hai đều đẹp.”
“Lúc này mới đúng chứ.” Cô gái hài lòng cất điện thoại di động vào túi, ôm tay chàng trai kia: “Thi thôi, sắp đèn xanh rồi.”
Bọn họ vừa đi vừa cười, đi đến vạch kẻ đường. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mặt, dừng chân lại, nụ cười tắt ngúm.
Tại sao bạn trai cô ta lại ở đây?
Tại sao bạn gái của cậu ta lại ở đây?
Bạn trai cô ta tại sao lại đứng cùng bạn gái của người kia, lại còn thân mật đến thế nữa chứ?
Hai cặp đôi yêu nhau cứ đứng đó, ngăn cách bởi vạch kẻ đường, thời gian dường như ngừng lại, bầu không khí ngượng ngùng này khiến người ta hít thở không thông.
Tôi Yêu Răng Thỏ hoảng hốt, lấy tay che miệng, suýt nữa thì hét lên, sau đó vội vàng lùi về sau hai bước.
Bạn trai của cô ta đang đi chơi, với bạn gái của người mà cô ta đang mập mờ?
Tại sao lại có thể như vậy?
Đúng lúc cô ta đang không biết làm thế nào cho phải, thì giọng nói lạnh lùng của An Như Cố truyền đến, khiến cô ta yên tâm hơn rất nhiều: “Bây giờ cô kéo người bên cạnh lùi về sau, không được đứng trên đường, gọi cả hai người kia qua đây luôn.”
Tôi Yêu Răng Thỏ nghĩ đến tai ương của mình, đành phải nắm chặt tay người bên cạnh kéo về sau, rồi gọi hai người kia: “Hai người nhanh lại đây cho tôi!”
Đôi tình nhân kia thấy vậy, tiếp tục nắm tay cũng không được, mà thả ra cũng không xong, vừa tức giận, vừa chột dạ, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Bọn họ chần chừ hồi lâu, đèn xanh chỉ còn lại 10 giây.