Thạch Chí Kiên có chút buồn ngủ, nhưng bị tiếng kêu của Lôi Lạc đánh thức. Hắn định thần nhìn lại, Lôi Lạc đã đến trước mặt của hắn, hắn vội cười nói: “Chào Lạc ca, tại sao muộn như vậy rồi mà ngươi còn chưa ngủ?”
Lôi Lạc thầm nhủ trong lòng, đây không phải nói nhảm sao? Ngươi chưa về, ta nào có thể ngủ được?
“A Kiên, ngươi càng lúc càng hài hước. A, mấy vị này là…” Lôi Lạc hơi ngẩn ra, cảm thấy Hào cà thọt có chút quen mắt.
Thạch Chí Kiên vội giới thiệu: “Lão đại Nghĩa Quần Ngũ Thế Hào, Ngũ tiên sinh, cũng là người Triều Châu giống Lạc ca ngươi. Còn hai người này là vệ sĩ của hắn.”