Lỗ Văn Hạo chơi hồ lô cúi đầu, mỗi lần thấy Khương Ninh phô trương uy lực, hắn lại có cảm giác mình sống uổng phí, rõ ràng nhập môn cùng lúc, kết quả người ta đã Nguyên Anh đại viên mãn rồi, còn hắn vẫn ở cảnh giới Kim Đan.
‘Cũng may đạo lữ của Khương sư huynh không nhiều bằng ta.’ Lỗ Văn Hạo tự an ủi mình như vậy, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Lỗ Văn Hạo." Từ sư thúc gọi tên.
"Có!"