Chiều nay, Khương Ninh vừa bước vào lớp đã thấy mấy đồng học đang vây quanh chỗ ngồi của mình.
Qua khe hở của đám đông, hắn nhìn thấy Mã Sự Thành đang ngồi trên ghế, điện thoại đặt ngang trên bàn học, màn hình chiếu “Tần Thời Minh Nguyệt”.
Vài đồng học đang bàn tán không ngớt:
“Hay quá!”
“Đặc hiệu đỉnh thật, đánh nhau cũng mãn nhãn ghê.”
“Nghe nói ‘phần bốn’ còn mua kỹ thuật mới, tốn mấy chục triệu để chế tác đấy.”
Thời điểm này, danh tiếng của Tần Thời Minh Nguyệt đang lên như diều gặp gió, cũng giống như Khôi Bạt, nó được xem là ánh sáng của quốc nội, khiến ai nấy đều trông chờ.
“Mã Sự Thành, hình ảnh của ngươi rõ nét ghê, rõ hơn của ta nhiều.”
“Ta tải dạng siêu nét đấy, một tập hơn hai trăm mb, ta tải lâu lắm rồi.” Mã Sự Thành đắc ý nói. Hắn xem hoạt hình, từ trước đến nay chỉ tải bản rõ nét nhất.
Khương Ninh không quấy rầy bọn họ, đi ra khỏi lớp, đứng ở hành lang ngắm nhìn sân trường.
Không lâu sau, mấy đồng học vây quanh Mã Sự Thành cũng tản ra vì hắn đã chiếu tới tập cuối cùng của “Tần Thời Minh Nguyệt”, muốn xem tiếp thì phải tải thêm vài tập mới.
Khu vườn nhỏ phía trước lớp học có wifi, nhưng nhiều người biết quá, kết nối chậm, hắn mà tải “Tần Thời Minh Nguyệt” ở đó thì lâu lắm, may sao hắn đã tìm được một chỗ mới để bắt wifi chùa.
Mã Sự Thành quyết định chiều nay tan học sẽ ra trước cổng trường, bắt wifi của “Dục Tài Internet” để tải phim.
Sau khi đám đông tản ra, Khương Ninh mới quay lại chỗ ngồi.
Canh Lộ quay đầu nói chuyện với Khương Ninh. Lúc nãy hắn vào, nàng đã thấy rồi, chỉ vì chỗ của hắn bị chiếm, nên nàng không qua được, trong lòng hơi ghét mấy người vây quanh Mã Sự Thành.
“Khương Ninh, ngươi có biết không, lớp 1 bên cạnh chúng ta có người đang yêu đấy.” Canh Lộ tám chuyện.
Không đợi Khương Ninh trả lời, Mã Sự Thành đã xen vào:
“Ai với ai thế? Nữ nhân có xinh không?”
“Nữ nhân là Đổng Giai Y.” Canh Lộ nói.
Khương Ninh có nhớ tiểu cô nương này, trông cũng xinh xắn, theo ánh mắt của hắn thì nàng ta cũng tầm cỡ Thẩm Thanh Nga.
“Thật không đấy?” Mã Sự Thành không muốn tin. Lớp 1 ở ngay bên cạnh, với tư cách là nam tử hán thích nữ nhân xinh đẹp, hắn đã nhận mặt hết tất cả các nữ sinh xinh đẹp trong lớp mình và lớp 1 rồi.
Cho dù Đổng Giai Y có đứng trong nhóm những tiểu cô nương xinh đẹp của lớp 8 thì cũng có thể xếp hạng, vậy mà nàng lại đang yêu, Mã Sự Thành bày tỏ không vui.
Quách Khôn Nam và Đơn Khải Tuyền ngồi bên nghe thấy liền vươn đầu qua hóng chuyện.
Thấy đông người, Canh Lộ tiếp tục nói: “Thật ra cũng không tính là yêu đương, là bằng hữu của ta kể cho ta đấy. Nàng ở ký túc xá, sống cạnh phòng Đổng Giai Y, nghe nói Ngụy Tu Viễn lớp 1 đang theo đuổi Đổng Giai Y, ngày nào cũng tặng đồ ăn vặt, trái cây gì đó.”
Đơn Khải Tuyền nói: “Hắn chắc chắn không theo đuổi được Đổng Giai Y đâu.”
Mã Sự Thành đồng tình, cùng chung mối thù: “Ngụy Tu Viễn à, ta biết hắn, cao cỡ bằng lớp trưởng, nhưng mà về độ đẹp trai thì thua xa ta.”
“Hắn như thế mà cũng dám theo đuổi Đổng Giai Y sao?”
“Ta nhớ tiểu siêu thị Dục Tài trước cổng trường là do nhà hắn mở đấy, sau này ta không thèm đến đó nữa!”
Đơn Khải Tuyền nói: “Đúng đúng, mỗi đồng chúng ta tiêu ở siêu thị Dục Tài đều sẽ trở thành tiền vặt để Ngụy Tu Viễn theo đuổi Đổng Giai Y.”
Mã Sự Thành rất đồng ý, hắn tuyệt đối không làm chuyện tài trợ cho địch nhân.
Canh Lộ cạn lời, không hiểu sao hai người bọn họ lại phản ứng lớn như vậy.
“Nhưng mà phải nói, tiểu cô nương lớp 1 có cảm giác khí chất không giống chúng ta.” Mã Sự Thành đột nhiên nói: “Có một loại khí chất nho nhã, đặc biệt trầm tĩnh.”
Đơn Khải Tuyền tán thành: “Đúng vậy, ta cũng thấy thế. Thật ra cũng không có gì lạ, muốn vào lớp 1 thì điểm thi cấp hai ít nhất cũng phải bảy trăm, học giỏi hơn chúng ta nhiều.”
“Học giỏi, lại xinh đẹp, nghe nói còn biết khiêu vũ, không biết sau này ai có thể theo đuổi được nàng.” Đơn Khải Tuyền thở dài. Mặc dù đối phương cũng là học sinh cùng tuổi, nhưng khi đối mặt với tiểu cô nương học giỏi hơn bọn hắn rất nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác tự ti khó hiểu, giống như đối phương không thể với tới.
Canh Lộ nghe bọn họ khen tiểu cô nương lớp 1 thì hơi khó chịu. Lớp 1 ở ngay cạnh lớp 8, học sinh trong lớp thật ra cũng thường nhắc tới lớp 1.
Tuy nhiên, mỗi lần nhắc tới, dường như khí thế của bọn hắn không đủ, giống như học sinh lớp 1 cao hơn bọn hắn một bậc.
Thỉnh thoảng học sinh hai lớp sẽ bị một số giáo viên dạy thay mang ra so sánh, trong lời nói, lớp 8 không bằng lớp 1.
Đồng học cũng biết đây là sự thật, nhưng vẫn không phục.
Canh Lộ cảm thấy Đổng Giai Y đúng là xinh đẹp, thành tích tốt, khí chất tốt, nhưng dáng người thì như một cái bảng phẳng.
Còn nàng thì sao? Canh Lộ cúi đầu nhìn một cái, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chủ đề vốn do Canh Lộ khơi mào, nhưng lại bị Mã Sự Thành và mấy người kia dắt sang hướng khác, bắt đầu nói về tiểu cô nương lớp 1.
...
Chiều tan học, Khương Ninh theo lệ cũ đi mua cơm.
Tiết Nguyên Đồng rót một ly nước nóng, gục xuống bàn như đứt hơi, bàn tay nhỏ đưa ra một tờ giấy.
“Khương Ninh, mua giúp ta một phần bánh tráng nướng, một ly trà hoa quả, thêm một cái bánh kẹp thịt, bỏ nhiều ớt xanh.”
Khương Ninh nhận tiền: “Dạo này ngươi ăn càng ngày càng nhiều đấy.”
Tiết Nguyên Đồng hùng hồn nói: “Ta chỉ ăn có nửa bát cơm trưa thôi.”
“Được được, ngươi nói đúng.” Khương Ninh thuận theo.
Quả thật nàng chỉ ăn có nửa bát cơm trưa, nhưng Khương Ninh trưa nay từ tiệm cầm đồ trở về, phát hiện hôm nay lượng thức ăn đặc biệt ít, ba đĩa thức ăn, mỗi đĩa chỉ có một nửa, rõ ràng không đúng, giống như bị ai đó ăn trộm vậy.
Tiết Nguyên Đồng nói nàng cố ý chờ hắn về mới ăn, nàng còn chỉ nồi cơm điện chưa đụng vào làm bằng chứng.
Thế là phần lớn nửa đĩa thức ăn kia đều bị nàng ăn hết.
Trưa nay Khương Ninh không được ăn no.
Lười vạch trần nàng, Khương Ninh cầm tiền đi mua đồ.
Trước cổng trường có rất nhiều quầy hàng ăn vặt, mùi thơm lan tỏa, khiến người ta hoa cả mắt, rất dễ mắc chứng khó chọn lựa.
Tiết Nguyên Đồng đã đặt đồ ăn, làm tham chiếu cho Khương Ninh, đỡ phải suy nghĩ, mỗi thứ một phần là được.
Đi đến quầy hàng bánh tráng nướng, chủ quầy là một đại nương trông rất hiền lành, bên cạnh còn có một tiểu học sinh mặc đồng phục đứng đó.
Khương Ninh nghe Mã Sự Thành nói, bánh tráng nướng ở đây ăn cũng ngon.
“Hai phần bánh tráng nướng, cay nhẹ.”
Sau đó, hắn nhìn về phía khu vực thêm món: “Cái này có thể thêm món gì?”
Đại nương cười hiền lành: “Bánh tráng nướng có sẵn trứng gà, có thể thêm xúc xích, lạp xưởng, còn có cái kia...”
Nói được một nửa, tiểu học sinh bên cạnh tiếp lời: “Còn có thịt thăn, kim châm, cánh gà.”
Hắn nghiêm mặt, chăm chú nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh thấy hắn quen thuộc như vậy, không khỏi hỏi: “Đây là mẫu thân của ngươi?”
Tiểu học sinh nói: “Không phải, ta đến mua bánh tráng nướng.”
“Ngày nào ngươi cũng tới đây ăn à?”
Tiểu học sinh nuốt nước bọt: “Có lúc không có tiền, chỉ đứng đây xem thôi.”
Khương Ninh cười lớn, phất tay: “Hôm nay đại ca mời ngươi ăn.”
Tiểu học sinh ngây người, không dám tin trên đời lại có chuyện tốt như vậy.
“Ngươi có ăn không?”
“Ăn!”
Khương Ninh tiêu tám đồng mua cho tiểu học sinh một phần bánh tráng nướng cao cấp.
Trên đường xách đồ ăn vặt quay lại trường học, Khương Ninh thấy Mã Sự Thành đang đứng trước cửa “siêu thị Dục Tài”, vừa mới lấy một chai Coca từ trong tủ lạnh ra.
Mã Sự Thành thấy Khương Ninh còn chào hỏi một tiếng: “Khương Ninh, tối gặp ở lớp.”