Buổi tối, đập nước.
“Ừm, là ta gửi cho phụ mẫu ngươi.” Giang Ninh nghe điện thoại của phụ mẫu.
“Không tốn bao nhiêu tiền, nhà đồng học là làm ngọc.”
“Biết rồi, ta sẽ cảm tạ hắn, lần sau mời hắn ăn một bữa.”
“Đeo ngọc bội vào, đừng tiếc không nỡ.”
Giang Ninh nói vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Phụ mẫu thường xuyên ở bên ngoài, mỗi năm chỉ có Tết Nguyên đán mới về nhà một lần, sau khi đưa hai miếng ngọc bội hộ thân này, hắn cũng yên tâm không ít.
Giang Ninh đi trên đường, chiếc xe đạp leo núi song song với hắn, cứ thế tự động di chuyển về phía trước, vô cùng quỷ dị.
...
Trong phòng sáng đèn.
Giang Ninh đánh ra hai đạo pháp quyết ngưng tụ thủy cầu, tẩy rửa toàn thân, đồng thời tiêu trừ mùi cá nướng trên quần áo.
Hắn ngồi trước bàn học, cầm bút viết chữ.
Giang Ninh đang cải thiện pháp thuật, diễn hóa ra pháp thuật có thể ẩn đi thành phần dược vật của Trường Thanh Dịch.
Giang Ninh từng là một khổ tu sĩ chân chính, trong ba trăm năm, chín mươi phần trăm thời gian hắn đều bế quan, hắn tự sáng tạo hơn mười loại công pháp tu hành, còn có gần trăm loại tiểu pháp thuật.
Hắn rất am hiểu phương diện này, nếu muốn sáng tạo ra pháp thuật che giấu thành phần dược vật, cũng không khó.
Giang Ninh sàng lọc pháp thuật, sau đó căn cứ vào thành phần dược vật của Trường Thanh Dịch, hóa thành từng ký hiệu, bắt đầu tổ hợp, liệt kê công thức, từng hàng hàng thức phức tạp được khắc trên giấy A4.
Một trang, hai trang, ba trang, mãi đến khi viết đầy bảy trang giấy A4, Giang Ninh rốt cuộc xác định được một đạo công thức.
Kế tiếp chỉ cần chứng minh công thức này chính xác, sau đó dựa theo trình tự thi triển pháp thuật, là có thể ẩn đi thành phần dược vật của Trường Thanh Dịch, để nó ra mắt với thân phận mỹ phẩm.
Tuy nhiên, nếu muốn chứng minh công thức này, cũng không đơn giản, trước kia Giang Ninh thường phải mất nửa tháng, thậm chí hai tháng, mới có thể suy tính ra trình tự tiến hành thực nghiệm.
Nhưng từ góc độ thời gian mà nói, không kịp ba ngày đã đáp ứng Triệu Song Song.
Tuy nhiên Giang Ninh cũng không lo lắng, thần thức hắn thăm dò, quét qua phòng của Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng co rút trên giường, ngọc bội thanh tú nằm trong ngực.
Cổ tay áo ngủ duỗi ra một đôi tay nhỏ, cầm điện thoại chơi game, ánh sáng màn hình phản chiếu trong đôi mắt đen của nàng.
Giang Ninh gửi QQ cho nàng: “Tiết Nguyên Đồng, ngươi cảm thấy mình thông minh sao?”
“Hừ, ta là thiên tài.”
Giang Ninh: “Thật hay giả? (Kinh ngạc)”
Tiết Nguyên Đồng: “Hahaha, ngươi đã gặp người nào nấu cơm rất ngon, xe điện chạy rất nhanh, làm việc nhà siêu giỏi... chưa, ta không phải thiên tài thì là gì?”
“Ngươi đã xem xong bảng công thức ta đưa cho ngươi chưa?” Giang Ninh hỏi.
Trước đó không lâu, hắn đã đưa bảng công thức chuyên dụng trước kia dùng để sáng tạo thuật pháp cho nàng.
“Hừ, sớm đã nắm giữ.” Tiết Nguyên Đồng trả lời.
“Ừm, hiện tại ta có một công thức phức tạp, nếu ngươi có thể giúp ta chứng minh, ta sẽ thừa nhận thân phận ‘thiên tài’ của ngươi.”
Giang Ninh thúc dục linh lực, đưa mấy trang giấy nháp vào dưới cửa nhà Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng biết được, từ trên giường nhảy xuống, giẫm lên dép lê, chạy đến cửa, lấy giấy nháp lại.
“Chờ một chút, lát nữa sẽ cho ngươi.”
Tiết Nguyên Đồng bật đèn bàn, cắn bút chì, vùi đầu khổ sở tính toán.
Thần thức của Giang Ninh quan sát thấy nàng đang nỗ lực, hài lòng đốt một nén trầm hương.
Chứng minh công thức này rất khó khăn, dùng để kiểm tra Tiết Nguyên Đồng thì không còn gì tốt hơn.
Giang Ninh chìm trong khói thuốc, rèn luyện thần thức, chuẩn bị luyện thần xong sẽ ngủ một giấc ngon lành.
Một nén hương còn chưa cháy hết, âm thanh nhắc nhở của QQ vang lên:
“Giang Ninh, ta xong rồi!”
“Xong rồi?” Giang Ninh mở mắt, trong mắt không thể tin được.
“Giấy nháp ta để dưới cửa cho ngươi, ngươi mau đi lấy.” Tiết Nguyên Đồng rút về giường.
Giang Ninh khẽ vẫy tay, linh lực nâng giấy nháp bay vào trong phòng.
Tám trang giấy A4, nhiều hơn một trang so với trước.
Trang giấy thừa này là do Tiết Nguyên Đồng viết, chỉ viết một nửa.
Giang Ninh mất mười phút để chứng minh một lần nữa giấy nháp, phát hiện hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ bước nào bị bỏ sót hoặc dư thừa, công thức tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta say mê.
Lúc này, Giang Ninh lại cảm thấy tác phẩm nghệ thuật này, đang phát ra tiếng cười nhạo không tiếng động, chế nhạo sự ngu xuẩn của hắn.
Giang Ninh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại, từ khi biết được mình có linh căn mạnh nhất – Thiên Linh Căn, đã nhiều năm như vậy hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác thất bại này.
Hắn khó khăn gửi tin nhắn cho Tiết Nguyên Đồng:
“Ngươi chỉ mất hai mươi phút.”
Tiết Nguyên Đồng trả lời ngay lập tức: “Thật ra chỉ mất mười phút, chữ của ngươi quá xấu, ta mất thêm mười phút để nhận ra.”
Giang Ninh:...
...
Trung tâm Vu Châu, tòa nhà văn phòng thương mại.
“Gần kiểm tra hàng tháng rồi, khoản đầu tư bên này đang tiến triển ổn định, ngươi nên trở về trường học đi học.” Lâm Hàm mặc âu phục.
“Đúng là nên trở về.” Đinh Thư Ngôn cũng mặc âu phục, bờ vai gầy yếu, khí chất hơi non nớt.
“Sắp xếp ngươi đến lớp 1 của Nhất Trung, Lâm Tiểu Bàn và Trang Kiếm Huy có thể bảo vệ ngươi.”
Lâm Hàm nhìn xuống cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ sát đất:
“Người trong trường học đủ loại, học sinh tâm trí chưa thành thục, không hiểu thế sự, có bọn hắn giúp đỡ ngươi, ta mới không phải lo lắng.”
Đinh Thư Ngôn im lặng, thật ra vừa rồi nàng muốn nói, nàng muốn đến lớp 8.
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể nói ra, nàng không phải sợ cô cô nghi ngờ, mà là lo lắng Giang Ninh, nếu hắn cho rằng hành động này của mình là khiêu khích hắn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Siêu phàm... lực hấp dẫn quá lớn, Đinh Thư Ngôn đã gặp rất nhiều phong cảnh trên thế gian, rất nhiều người, nhưng chưa từng nghe nói có siêu phàm tồn tại.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng có hứng thú lớn như vậy đối với một thứ gì đó.
Án binh bất động, chờ đợi cơ hội.
‘Sẽ chờ được.’ Đinh Thư Ngôn im lặng.
...
Ngày khai giảng, lớp 8.
“Giang Ninh, chỗ ngồi ta đã lau cho ngươi.” Canh Lộ cầm khăn giấy khoe công.
Giang Ninh đã quen: “Hết tiết một, mời ngươi ăn đồ.”
“Được!”
Bạn cùng bàn Mã Sự Thành thấy Giang Ninh đến, thần sắc nghiêm trọng, nói:
“Nghe nói lớp 10 trên lầu xảy ra chuyện.”
Canh Lộ xen vào: “Ta nghe nói, hình như là đánh nhau.”
“Rất nghiêm trọng, người kia đã vào bệnh viện rồi.”
Nghe được lời của hai người, ngược lại khiến Giang Ninh nhớ lại, chuyện trong ký ức, hình như đúng là xảy ra vào thời điểm này.
Mã Sự Thành kể lại: “Chiều thứ sáu tuần trước, tiết cuối cùng của lớp 10 không có giáo viên, Ngô Tiểu Khải ở trên bục giảng, chất vấn một học sinh khác trong lớp bọn hắn, nói rằng học sinh kia nói xấu hắn sau lưng, bảo hắn cho một lời giải thích.”
“Sauk hi học sinh kia không thừa nhận, Ngô Tiểu Khải vẫn luôn chất vấn hắn, cuối cùng các học sinh khác trong lớp đứng ra chỉ trích, Ngô Tiểu Khải nghe xong tức giận lấy ra thép, các ngươi biết thép chứ, chính là loại thép ở công trường, to bằng ngón tay, hắn cầm thép từ bục giảng chạy xuống đánh một học sinh, đánh vào đầu.”
Khi Mã Sự Thành kể lại, biểu cảm có chút khó coi, thậm chí có chút sợ hãi.
“Một thanh thép đập vào đầu, đã đánh đối phương vào bệnh viện rồi, may là vết thương không nghiêm trọng lắm, hiện tại đã xuất viện rồi, nhưng chuyện này đã truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất xấu.”
Canh Lộ có chút tức giận: “Đánh người quá không biết nặng nhẹ, sao có thể dùng thép đánh người chứ?”
“Loại người này nên bị đuổi học!”
Mã Sự Thành lắc đầu, hắn nhìn bốn phía, giống như có điều kiêng kỵ.
Sau khi xác định không ai chú ý, hắn mới nói: “Nhà Ngô Tiểu Khải chịu trách nhiệm cung cấp vật tư giảng dạy, hắn chỉ vào sách giáo khoa trên bàn, hiểu ý của ta không?”
Canh Lộ phẫn nộ nói: “Như vậy càng nên bị đuổi học!”
Giang Ninh lại biết, Ngô Tiểu Khải không chỉ không bị đuổi học, ngược lại còn bị điều đến lớp khác, không khéo chính là, bị điều đến lớp 8 bọn hắn.