Chương 54: [Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Thành Tiên Hội (2)

Phiên bản dịch 4706 chữ

Sáng sớm tinh mơ.

Vương Bạt nhìn mái nhà mình vất vả lắm mới tu bổ xong lại bị người ta đâm thủng một lỗ hình người, rơi vào trầm mặc.

"Khụ khụ... Sư thúc, lần này ta thật sự không cố ý..."

Diệp Linh Ngư một thân tử bào, nhưng tro bụi đầy đầu, ho khan đi ra khỏi nhà.

Gương mặt trắng nõn dính đầy tro bụi, lại khiến gương mặt vốn bình thường kia, toát lên một nét phong tình khác lạ.

Nhưng có lẽ là ở chung lâu với những con gà trống không gần nữ sắc, trong lòng Vương Bạt không hề dao động.

Hắn cũng không dám dao động.

Vị cô nương trước mắt này nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng một thân tử bào kia lại như đang nói rõ với hắn, vị này... là nội môn đệ tử!

"Lục chưởng quỹ từng nhắc đến, lần trước tông môn chiêu mộ tân nhân, dường như đã thu nhận một nữ tu có thượng phẩm linh căn, chẳng lẽ chính là nàng ta?"

Vương Bạt ngoài mặt cố nặn ra nụ cười nói "Không sao, không sao, ngươi không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?", nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính.

Trước đây hắn bận rộn nuôi dưỡng linh kê và cắt gân tuyến trùng, không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, Diệp Linh Ngư này, bất kể là tuổi tác hay thân phận đều tương xứng, rất có thể là thiên chi kiêu nữ có thượng phẩm linh căn kia.

Tuy biết điều này, nhưng Vương Bạt không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nàng ta.

Vẫn là câu nói đó, sắp rời tông, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Hơn nữa, nếu thật sự là kiêu nữ có thượng phẩm linh căn kia, với đãi ngộ vừa nhập tông đã được đưa vào nội môn, e rằng sẽ có người âm thầm chú ý đến nàng ta.

Bản thân bí mật quá nhiều, dây dưa với hạng người như vậy, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối.

Vì vậy, hắn tuy ngoài mặt cung kính, nhưng kỳ thực chỉ là ứng phó cho qua chuyện.

Diệp Linh Ngư so với lần trước đã tiến bộ không ít, nhìn ra được sự qua loa chiếu lệ ẩn sau thái độ cung kính của Vương Bạt.

Nàng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy hổ thẹn.

Dù sao bản thân đã hai lần làm hỏng nóc nhà của người ta, thực sự không còn mặt mũi nào ở lại.

Nàng xấu hổ đỏ mặt đi xuống sơn trang, nhưng đi được hai bước, lại giống lần trước quay đầu trở lại, nhét cho Vương Bạt một vật rồi quay đầu bỏ chạy.

Vừa đi, vừa thầm mắng thanh pháp kiếm trong tay.

“Đều tại ngươi, đồ pháp kiếm phá hoại, bảo ngươi dẫn ta đi tìm linh thú thích hợp để luyện hóa, sao ngươi cứ bay lên nóc nhà người ta làm gì!”

“Trở về ta liền bảo sư tôn luyện lại ngươi!”

Pháp kiếm dường như có linh, khẽ rung lên ong ong.

“Ngươi còn ủy khuất! Hừ, lần sau đừng có bay lên nóc nhà người ta nữa!”

Nói xong, thúc giục pháp kiếm, lảo đảo bay đi.

Vương Bạt không hay biết tất cả những chuyện này, hắn chỉ nhìn vật trong tay, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Lại là một khối trung phẩm linh thạch!”

Vuông vắn bốn góc, màu lam thẫm sâu.

Dưới ánh nắng ban mai, phản chiếu sắc màu huyền ảo.

Nhìn nóc nhà bị đâm thủng, lại nhìn linh thạch trong tay.

Vương Bạt mơ hồ cảm thấy, bị đâm thủng nóc nhà, dường như cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.

Phải biết rằng, một khối trung phẩm linh thạch, có giá trị tương đương một trăm khối hạ phẩm linh thạch.

Đừng nói là tạp dịch, cho dù là đệ tử ngoại môn bình thường, cũng khó mà tùy tiện lấy ra được một khối.

Vậy mà nữ tu có chút ngốc nghếch này lại tùy tiện lấy ra làm quà bồi thường.

Có thể tưởng tượng được, đãi ngộ của nội môn đệ tử khoa trương đến mức nào.

Nhưng điều này lại làm khó hắn.

Một khối trung phẩm linh thạch, không phải một trăm lượng bạc trắng.

Tuyệt đối không phải số nhỏ.

Nếu sư phụ của Diệp Linh Ngư hoặc người có liên quan đến nàng ta có lòng dạ hẹp hòi, biết Vương Bạt thu khối linh thạch này, e rằng chuỗi ngày tốt đẹp của Vương Bạt cũng chấm dứt.

Mặc dù Vương Bạt sắp rời khỏi tông môn, không quá mức e ngại, nhưng nhỡ đâu đối phương ra tay trước khi hắn rời đi thì sao?

Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là trả lại khối linh thạch này.

Nhưng với thân phận tạp dịch, muốn trả lại khối linh thạch này cũng chẳng dễ dàng gì.

Suy đi tính lại, chỉ có thể tìm cơ hội đưa cho Lý chấp sự, nhờ Lý chấp sự thay mặt giao nộp.

Đương nhiên, nhất định phải có người khác ở đó làm chứng.

Nếu không, với lòng tham của Lý chấp sự, khó tránh khỏi việc hắn sẽ nuốt riêng.

Chỉ có điều, hắn chưa đợi được Lý chấp sự mà lại đợi được một người khác.

"Lão Hầu, vị này là..."

Vương Bạt nhìn Lão Hầu trên xe lừa cùng với một gã trung niên xa lạ đứng bên cạnh, trên mặt đúng lúc lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lão Hầu như biến thành một người khác, thái độ cung kính xuống xe lừa, cẩn thận giơ tay giới thiệu:

"Vị này chính là quản sự của Thành Tiên Hội."

Chương 32: Có một chỗ do nhớ nhầm mà viết sai, Vương Bạt chưa đến tầng thứ chín, mà là tầng thứ sáu, đã sửa lại, phần sau không ảnh hưởng đến việc đọc, mong các vị đại lão thông cảm.

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà của Đầu cá Đông Hải

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    80

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!