Vu Trường Xuân thử điều chỉnh góc độ.
Tuy nhiên rất nhanh, trên Thủy Kính liền một trận chao đảo, không ngừng xuất hiện những gợn sóng mờ ảo, thậm chí còn mơ hồ có xu thế sắp tan vỡ!
"Chết tiệt! Trong tông có trận pháp áp chế!"
Vu Trường Xuân buông một câu chửi rủa, vội vàng giảm bớt pháp lực rót vào.
Hình ảnh trong Thủy Kính nhanh chóng thu nhỏ, đồng thời cũng ổn định trở lại.
Vu Trường Xuân không tiếp tục thử nghiệm nữa, chủ yếu là mặc dù góc nhìn có vấn đề, nhưng đã đủ để hắn nhìn thấy động tác của Vương Bạt dưới mái hiên.
Ban đầu hắn còn có chút mơ hồ, không biết vì sao Vương Bạt đột nhiên đốt lò, còn đặt đao lên lửa nướng.
Khi nhìn thấy Vương Bạt từ một cái chuồng gà bên trong, bắt ra một con linh kê, hắn vẫn còn mơ hồ.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Vương Bạt dùng đao cắt đứt cổ linh kê, sau đó từng đao từng đao cẩn thận lóc từng chiếc xương của linh kê ra.
Hắn mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám tin vào suy đoán của mình.
Mà khi hắn nhìn thấy Vương Bạt cầm một chiếc xương gà trong tay đưa qua đưa lại.
Hắn ngây ra như phỗng.
Vu Trường Xuân thậm chí còn nảy sinh một cảm giác hoang đường buồn cười.
Hắn điên rồi sao?
Hắn đang nói không phải Vương Bạt, mà là chính bản thân hắn.
Nếu không điên, sao lại tìm tới Vương Bạt, một tên điên như thế?
Đây mẹ nó là xương gà a!
Cho dù đây là linh kê, nhưng nó cũng là gà!
Ngươi lấy xương gà, Hoán Cốt?
Giờ khắc này, Vu Trường Xuân, kẻ luôn giữ phong thái tiên phong đạo cốt, trong lòng rối bời, thậm chí không nhịn được mà hoài nghi bản thân.
Phải chăng mình quá bảo thủ, đã không theo kịp tư duy của đám người trẻ tuổi bây giờ?
Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được, không phải hắn không theo kịp tư duy, mà là tên tạp dịch này, lối đi quá mức hoang dã.
Vương Bạt dường như vẫn chưa chọn được xương phù hợp, lại đứng dậy, bắt thêm một con linh kê, tiếp tục mổ bụng, lấy từng chiếc xương gà ra.
Liên tiếp giết thêm vài con linh kê.
Cảnh tượng này khiến Vu Trường Xuân không khỏi đau lòng.
"Lão phu luyện khí tầng tám, còn chưa được ăn linh kê mấy lần! Cái tên hỗn trướng này!"
Cuối cùng, Vương Bạt dường như đã tìm được xương gà phù hợp.
Hài lòng, hắn trân trọng đặt chiếc xương này vào trong một cái bát.
Vu Trường Xuân cũng không khỏi ngồi thẳng người, trong lòng dâng lên chút hiếu kỳ:
"Dù biết rõ lấy xương gà hoán cốt chín phần thất bại, nhưng vẫn rất muốn biết, rốt cuộc hắn định dùng xương gà để hoán cốt chỗ nào."
Giây tiếp theo, hắn thấy Vương Bạt ngậm chặt miếng vải thô, cầm con dao nung đỏ rực, rạch thẳng một đường lên phần da thịt ở đầu ngón út bên trái!
Tiếng thét thảm thiết lập tức xuyên thấu qua Thủy Kính, khiến Vu Trường Xuân cũng vô thức căng cứng thân thể.
Ngay sau đó, trong Thủy Kính.
Vương Bạt đau đớn đến mức gân xanh nổi đầy, trực tiếp nhẫn tâm cắt đứt, khoét bỏ đốt xương đầu ngón út, rồi thô bạo nhét chiếc xương linh kê kia vào!
Một màn thao tác này khiến khóe mắt Vu Trường Xuân co giật.
"Sợi gân kia không cần phải cắt a…"
Động tác của Vương Bạt vẫn chưa dừng lại, sau khi thay xương linh kê xong, hắn liền dùng chính máu tươi đang chảy ra từ vết thương trên ngón tay, nguệch ngoạc vẽ lên mặt đất những đường vân kỳ dị.
Những đường vân nối liền thành vòng tròn, trung tâm ẩn chứa khí tức quỷ dị khó lường.
Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, Vương Bạt cắn môi bật máu, từ trong ngực lấy ra sáu khối linh thạch, nhẹ nhàng đặt vào sáu vị trí trên vòng tròn.
Vòng tròn huyết sắc lập tức bùng lên huyết quang chói mắt!
Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Vương Bạt vội vàng đưa ngón út bên trái vào trong huyết quang.
Rất nhanh, những đạo huyết quang kia như chim én về tổ, nhanh chóng dung nhập vào ngón út của Vương Bạt.
Huyết quang tiến vào, cũng lập tức bùng nổ cơn đau của Vương Bạt.
Từng tiếng thét thảm thiết vang vọng…
Một màn kinh hãi như vậy, phản chiếu trong Thủy Kính.
Sau một hồi ngẩn người, Vu Trường Xuân cũng không nhịn được, lắc đầu cảm thán:
"Quả là được mở rộng tầm mắt!"
Dùng xương gà để hoán cốt, đúng là thần nhân!
Nhìn Vương Bạt đang lăn lộn gào thét thảm thiết trong Thủy Kính, trong mắt Vu Trường Xuân lần đầu tiên hiện lên một tia nghiêm túc.
Kẻ có tâm cầu đạo kiên định như thế, dám lấy tính mạng ra đánh cược, dù hoán cốt thất bại, nhưng cũng chứng minh được quyết tâm của hắn, ngược lại thật sự có hy vọng trở thành một thành viên trong số bọn họ.
Không phải Thành Tiên Hội, mà là, bọn họ.
Chỉ là, nhìn một hồi, Vu Trường Xuân bỗng nhíu mày:
"Ơ... Sao ta lại có cảm giác, lực lượng của tên tạp dịch này hình như đã tăng lên?"