Chương 84: [Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Bốn vị tu sĩ (2)

Phiên bản dịch 5230 chữ

“Còn có một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, năm nay mới nhập môn, cái tên đó, có bao nhiêu cân lượng còn không tự mình biết, suốt ngày hếch mũi lên trời mà nhìn người, ta thấy ngứa mắt chỉ muốn cho hắn một trận! Bất quá, ngươi gặp hắn thì nên tránh xa ra một chút, tiểu tử họ Sở này, tâm địa thâm độc lắm! Trước đây có mấy tạp dịch đã bị hắn làm cho tàn phế.”

“Phải rồi, còn có vị Lâm Ngọc sư muội kia, tư chất không cao, bất quá mấy trò tà môn ngoại đạo lại rất giỏi, nghe nói để được ké linh mạch thượng phẩm, còn đặc biệt tự tiến cử mình với người ta… Khụ, Lâm sư muội cũng đã về rồi sao.”

Cũng may là Đào Dực phản ứng nhanh, phát hiện có động tĩnh, lập tức mặt không đổi sắc quay đầu chào hỏi đối phương.

Lâm Ngọc hồ nghi liếc nhìn Đào Dực, luôn cảm thấy dường như đối phương đang bàn luận về mình, bất quá nàng cũng không coi trọng vị sư huynh ngoài cái mã ra chẳng còn gì này, lạnh nhạt gật đầu.

Sau đó liền đi tới trước mặt Vương Bạt, nhíu mày nói:

“Tiền trưởng lão sao lại chỉ phái có một người tới… Thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ có một yêu cầu với ngươi, mỗi ngày thay ta thu dọn trứng linh kê cho tốt, nếu làm vỡ một quả, ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”

Nói xong, liền vội vàng rời khỏi sơn trang.

Chỉ là có thể mơ hồ nhận ra, đối phương tựa hồ đã cố ý trang điểm một phen.

“Hắc! Lại đi hưởng ké linh mạch rồi!”

Đào Dực cười nói nhỏ.

Vương Bạt nhìn bóng lưng Lâm Ngọc rời đi, trầm ngâm suy tư.

Xem ra cho dù đã trở thành tu sĩ, cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, vẫn phải đối mặt với một số nan đề.

Bất quá hắn càng quan tâm đến một vấn đề khác: “Thượng tiên, mấy tạp dịch trước đó thật sự bị Sở thượng tiên…”

“Gọi tên ta là được rồi, nghe người ta gọi là thượng tiên thấy kỳ quái lắm, ừm… Dù sao nơi này vốn có bốn năm tạp dịch làm việc, ban đầu không cần tự mình động thủ, bất quá mấy tạp dịch đều bị tiểu tử họ Sở kia hành hạ đến khổ sở.”

Đào Dực sờ cằm, trong mắt mang theo một tia khinh bỉ:

“Tiểu tử này nghe nói vốn là một đứa trẻ chăn trâu, sau khi bị phát hiện có linh căn, vốn tưởng là một bước lên mây, không ngờ sau khi nhập tông lại phát hiện mình chỉ là hạ phẩm ngũ linh căn, trực tiếp bị tông môn ném tới đây nuôi gà, chắc hẳn chính vì điều này mà tâm lý mới mất cân bằng, cho nên đặc biệt thích hành hạ tạp dịch.”

“Nhưng ngươi yên tâm, Thạch sư huynh đối với tiểu tử kia cũng đặc biệt phiền chán. Bởi vì đám tạp dịch ở chỗ chúng ta đều bị hắn giày vò không còn, mọi người chỉ có thể tự thân động thủ, không có thời gian tu hành. Cho nên Thạch sư huynh đã cảnh cáo tiểu tử kia rồi, hắn hẳn là không dám đối với ngươi làm gì. Nếu hắn thật sự dám, ngươi cứ tới tìm ta, ta thay ngươi chống lưng!”

Đào Dực hào phóng nói.

“Đa tạ thượng… Đào Dực huynh!”

Vương Bạt nghe những lời này, trong lòng miễn cưỡng yên tâm, chân thành cảm tạ.

“Ha ha! Như vậy mới đúng chứ!”

Đào Dực vui vẻ vỗ cánh tay Vương Bạt, thoạt nhìn dường như từ lâu không có ai cùng hắn trò chuyện, làm hắn buồn bực không ít.

Tuy nhiên Vương Bạt cũng không dám thật sự chỉ ở đây nói chuyện phiếm. Cả Đinh Cửu trang chiếm diện tích gần gấp năm, sáu lần Đinh Bát Thập Thất trang, số lượng linh kê càng đạt tới con số kinh người là tám trăm con.

Số lượng lớn như vậy mang đến khối lượng công việc cũng cực kỳ kinh người.

Vốn dĩ những công việc này đều do bốn người Đào Dực làm, nhưng theo Vương Bạt đến, không nghi ngờ gì đều giao hết cho Vương Bạt.

Cũng may hắn đã luyện Tráng Thể Kinh đến tầng thứ chín, lực lượng, sức bền, sức khôi phục đều vượt xa người thường, nếu không thật sự chưa chắc có thể làm xong.

Cho dù như vậy, đợi đến khi hắn quét sạch phân gà trong sơn trang, lấy hết trứng gà, lại đại khái nhìn qua, xác định không có vấn đề gì, thì cũng đã là lúc trăng lên đầu cành liễu.

Đào Dực còn giữ Vương Bạt lại dùng bữa, nhưng Vương Bạt lại không dám nhận lời, chỉ là có chút hiếu kỳ Luyện Khí thượng tiên vì sao vẫn phải ăn cơm.

“Luyện Khí cảnh chẳng qua cũng chỉ là thân thể phàm thai, sao có thể thật sự không ăn không uống.”

Đào Dực không cho là đúng nói.

Vương Bạt gật đầu, đối với Luyện Khí tu sĩ lại có thêm vài phần hiểu biết.

“Thế nào? Làm việc mệt nhọc lắm phải không? Muốn bỏ trốn phải không?”

Đào Dực trêu chọc nói.

“Ha ha, cũng tạm.”

Vương Bạt cười lắc đầu, làm việc quả thật mệt nhọc, nhưng hắn tuyệt không muốn bỏ trốn.

Dù sao, nhiều linh kê như vậy lượn lờ trước mắt hắn, hắn thật sự không nỡ rời đi, thế nào cũng phải hấp thu chút thọ nguyên mới được chứ?

Đương nhiên, nơi này dù sao cũng là địa bàn của đệ tử tông môn, Vương Bạt cũng không dám vừa đến đã làm gì, chỉ là lặng lẽ hấp thu thọ nguyên khoảng hai năm của một con linh kê trống.

Chỉ xem phản ứng của mấy vị tu sĩ này vào ngày mai.

Nếu những đệ tử ngoại môn này có thể phát giác được thọ nguyên của con linh kê trống kia giảm bớt, như vậy sau đó hắn sẽ ngoan ngoãn làm việc, yên lặng chờ đợi cơ hội rời khỏi tông môn.

Ngược lại, nếu chứng minh được bọn họ không thể phát giác sự biến hóa của thọ nguyên, vậy Vương Bạt tự nhiên cũng sẽ không khách khí.

Chiến sự sắp đến, tích góp thêm một chút thọ nguyên, có lẽ sẽ có một ngày dùng đến, thậm chí, có thể ngưng tụ linh căn sớm hơn một chút...

Mang theo một tia cảm giác cấp bách như vậy, Vương Bạt kéo lê thân thể mệt mỏi, cuối cùng cũng trở lại Đinh Bát Thập Thất trang.

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà của Đầu cá Đông Hải

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    135

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!