Chương 100: [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Trở về phường

Phiên bản dịch 9938 chữ

Phượng Nhi cũng ở trong đám người, nàng mờ mịt nhìn theo đoàn người Lý Nguyên.

Chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, nàng đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt dại ra, trở nên đờ đẫn…

Điều này cũng liên quan đến cuộc sống của nàng trong thôn.

Nàng muốn quyến rũ nam nhân, dựa vào nam nhân, nhưng mấy nam nhân đó chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không có ai là thật lòng cả.

Đôi khi nàng bắt đầu căm hận Hùng ca, hận Hùng ca vì sao không có bản lĩnh như Lý Nguyên… Nếu không… Nếu không nàng cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Dần dà, vết thương nàng bị tổn thương và oán niệm trong lòng càng ngày càng nặng, có một ngày đến cả ra ngoài nàng cũng không trang điểm, thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, lại có chút điên khùng.

Lúc này, Phượng Nhi nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, cũng ra khỏi cửa, đứng ở một bên đám đông, càng nhìn ra xa

Nàng càng ghen tị ….

Nàng cũng muốn có thể ngồi trên một chiếc xe ngựa như vậy, cũng được đến từ huyện.

Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên chiếc xe ngựa dừng lại, xa phu nhảy xuống xe ngựa, đặt thang gỗ lên ghế ngự thủ.

Sau khi rèm xe được vén lên, một phụ nhân mặc váy hoa đào màu be từ trong đi ra, tư thế cô vô cùng thướt tha, phong tình vạn chủng, lười biếng giẫm lên cái thang kia bước xuống nơi đất bùn của thôn phường, bộ dáng kia thậm chí sẽ làm cho người ta lo lắng trong lòng có thể làm bẩn giày của cô hay không.

Bên cạnh cô là một nam tử cả người mặc huyền y vô cùng cường tráng, nam tử buộc tóc, đôi mắt tựa như sấm sét giữa trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng, khí độ rất bất phàm, cùng nữ nhân ấy đi chung một chỗ, chính là trai tài gái sắc.

Mọi người trong thôn phường nhìn một màn vừa rồi đến có chút ngây dại.

Phượng Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân quyến rũ trước mặt.

Đột nhiên, trong đám người có người kinh ngạc nói: “Là Nguyên ca và Diêm… Diêm nương tử.”

“Thật sự…”

“Trời ơi, họ thay đổi quá nhiều.”

Diêm Ngọc còn có chút không quen, nhưng sau khi khoác tay nam nhân nhà mình, thì cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn xa phu, nói: “Đợi đến chạng vạng, không thành vấn đề chứ?”

Xa phu tự nhiên biết vị trước mắt này là ai, cũng không nói cái gì khác, cười nói: “Ngài cứ việc bận, tiểu nhân ở chỗ này chờ.”

Đổi người thuê là nhà khác, y sẽ không đợi, nhưng vị này là đệ tử nội môn của Huyết Đao Môn, tuy nói còn chưa chuyển đến khu quý nhân, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến một trận ồn ào, một cô gái áo vàng tóc tai bù xù từ trong đám người chen ra, sau đó lảo đảo xông về phía Diêm Ngọc.

Lý Nguyên tiến lên nửa bước, ngăn trước mặt Diêm nương tử.

Đồng thời, hắn cũng thấy rõ nữ nhân xông tới là ai.

“Phượng Nhi?”

Diêm Ngọc kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt này.

Phượng Nhi trong ấn tượng của cô cũng không phải bộ dáng như vậy, tuổi trẻ, thích cười, thích ăn mặc, nhưng người này… Tóc tai bù xù, bẩn thỉu.

Phượng Nhi mặt đầy nước mắt, nhào xuống trước mặt Diêm Ngọc, khóc nói: “Diêm tỷ tỷ, muội sai rồi, muội thật sự sai… tỷ tha thứ cho muội được không? Được không?”

Diêm Ngọc hơi quay đầu, sau đó quay lại, nhìn thẳng Phượng Nhi: “Tình tỷ muội của ta và ngươi đã sớm cắt đứt, ta không lôi ngươi đưa ngươi đến nha môn là đã xem như là nể tình ngày xưa, còn nói cái gì nữa?”

“Diêm tỷ tỷ, là muội sai… muội đã sai… muội…” Phượng Nhi cúi đầu khóc, khóc vô cùng đáng thương.

Diêm Ngọc chợt nói: “Có một lần, có một lần, có một người qua đường đi ngang qua thôn phường lên tiếng đùa giỡn ta, ngươi cầm đòn gánh tiến lên đánh gã một trận, chính mình cũng bị thương.

Nhiều lần, ta không khỏe, ngươi đã giúp ta nấu nước, còn đưa củi cho ta.

Còn có mấy lần, lúc nhà ta chưa ăn, hỏi mượn ngươi lương thực, ngươi cũng không hề khinh thường, còn nói nếu cùng Nguyên ca sống không nổi thì có thể đến nhà ngươi ở…

Phượng Nhi, ta không hiểu, tại sao ngươi lại hại ta, tại sao lại chuốc thuốc mê ta? Chẳng lẽ ngươi không biết Trương Thập Tứ kia làm ô uế ta, lấy tính tình của ta thì rất có thể là một dải lụa trắng treo cổ tự sát sao?”

Phượng Nhi không khóc, ả cúi đầu, nói: “Muội… Chỉ muốn tìm một nam nhân để dựa vào, thế đạo này ngày càng trở nên hỗn loạn, muội không thể sống được.

Khi đó Trương Thập Tứ là nam nhân lợi hại nhất trong thôn phường, muội chỉ muốn dựa vào gã….

Gã muốn trả thù, muội không thể thuyết phục.

Muội cũng không muốn, muội là một người nữ nhân nhỏ bé không nơi nương tựa, những gì muội có thể làm…”

Đáy lòng Diêm Ngọc nổi lên chút khổ sở cùng khó hiểu, cô quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.

Lý Nguyên gật đầu, ý bảo cô muốn làm như thế nào cũng được.

Diêm Ngọc lấy từ trong ngực ra một hà bao nhỏ, trong hà bao có một ít tiền, nàng cũng không thèm nhìn đã trực tiếp ném đến trước mặt Phượng Nhi, sau đó lạnh lùng nói.

“Sau này, ta sẽ không còn là Diêm tỷ tỷ của ngươi nữa.

Phượng Nhi của ta đã chết, Diêm tỷ tỷ của ngươi cũng đã chết.

Tướng công, chúng ta đi.”

Nói xong cô nắm tay nam nhân nhà mình, vòng qua Phượng Nhi rời đi.

Phượng Nhi bị một màn này làm cho nghẹn ngào, giơ tay cầm lấy hà bao, nắm chặt trong tay, trong mắt hiện lên sự hối hận, nhưng… Nước đã đổ đi rồi làm sao có thể đầy lại nữa, nàng chưa bao giờ cầu xin, chỉ là nâng tay áo lau đi nước mắt, sau đó chen chúc trong đám người, cô đơn đi về phía nhà mình.

……

“Tướng công, có phải ta không nên làm như vậy không?”

“Nào có cái gì nên hay không nên, mỗi người đều có tính tình khác nhau, ta thích tính tình của Diêm tỷ.

Được rồi, đừng nghĩ về nàng ta nữa.

Nếu không có gì quan trọng, nàng ta sẽ không xuất hiện trong thế giới của chúng ta nữa.”

“Ừm, nói cũng đúng.”

Diêm nương tử nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nam nhân, trong mắt cũng có chút ẩm ướt.

Hai người tùy ý đi dạo dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, hàng xóm bốn phía đều là ánh mắt hâm mộ và kính sợ.

Đột nhiên, thần sắc Lý Nguyên khẽ động, tầm mắt bắn về phía một người đang cúi đầu đi nhanh cách đó không xa, khóe miệng hơi cong lên, hô: “Tiền Nhị! Đi đâu vậy?”

Người nọ nhất thời cứng đờ, nghiêng người cười: “Ta không phải Tiền Nhị, ngài nhận nhầm người rồi.”

Lý Nguyên: “Ngươi nói lại lần nữa, ta nhận nhầm người.”

Tiền Nhị không dám nói nữa, y nhìn nam tử mặc huyền y uy phong trước mắt, thật sự là không thể tin vào mắt mình.

Khi y rời đi, Lý Nguyên này chỉ là một thợ săn có chút bản lĩnh, sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Kinh nghiệm của y, không tính là nhiều.

Sau khi bị trưng binh bắt vào huyện doanh, trùng hợp gặp được mấy huynh đệ của y nên biết được tin tức, vốn có chút quan hệ nhỏ, lại dùng đủ loại thủ đoạn, tiêu tốn không ít bạc, mua chuộc quan viên, lại mua một người có vóc người giống y để thay thế, quan viên kia mở một mắt nhắm một mắt, vì thế sự tình qua đi.

Tiền Nhị sau khi chạy ra khỏi huyện doanh đã lập tức trốn đi, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, đào ngũ sẽ không có người truy cứu nữa, y mới trở về.

Trở về với y còn có Tiền Đại, Tiền Tứ và Tiền Ngũ.

Ba huynh đệ này vì cứu hắn, chậm trễ một ít chuyện trong thương hội, từ đó cãi nhau, suy xét thế đạo loạn bên ngoài, hành thương không dễ dàng, ba huynh đệ này dứt khoát không làm nữa, thoát ly khỏi thương hội Phúc Lâm.

Lúc này, bốn người đều ở trong phường Tiểu Mặc, đang cân nhắc sau này sẽ làm gì.

Sau khi trở về, Tiền Nhị tự nhiên cũng biết được Lý Nguyên đã trở thành đệ tử Huyết Đao Môn, ngày xưa hai người tuy rằng không có thù oán gì, nhưng cũng không phải rất thân, nhất là Tiền Tam còn từng uy hiếp Lý Nguyên, hôm nay gặp mặt y dĩ nhiên muốn tránh.

Nhưng lúc này, y lại không tránh được, chỉ có thể lách mặt, gượng cười nói: “Nguyên ca… hồi đó là ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng… không cần để một kẻ như ta vào mắt…”

……

Lý Nguyên nhìn Tiền Nhị.

Tiền Nhị cúi đầu, xoa xoa bàn tay với vẻ mặt bất an.

Mà cách đó không xa có ba người đang mau chóng đi tới.

Ba người này có tướng mạo hơi giống Tiền Nhị, nhưng kẻ cao thấp người mập ốm, nhất là người đứng đầu, mặc dù là cuối đông đầu xuân nhưng trang phục của y lại ngắn củn cỡn, mắt lộ vẻ hung hãn, sống lưng thẳng tắp, sau lưng đeo một thanh tinh cương đao, bên người phiêu chỉ số “8~9”.

Hai người phía sau, một người phiêu “5~6”, một người phiêu “6~7”, đều không phải hạng người tầm thường.

Trước khi Lý Nguyên nhập phẩm, thực lực của hắn cũng khoảng chừng này.

Và so với ba người này, “0~1”của Tiền Nhị nhìn như trò cười.

“Lão Nhị, xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh của một giọng nói thô lỗ vang từ xa tới.

Tiền Nhị tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng quay đầu, hô lớn: “Đại ca, đây… Vị này là Lý Nguyên, Nguyên ca.”

“Lý Nguyên?”

Tiền Đại đã nghe qua cái tên này.

Hoặc là nói từ sau khi trở về quê hương, gã nghe cái tên này miết.

Chẳng qua, nhận thức của gã chỉ giới hạn trong “Lý Nguyên gia nhập Huyết Đao Môn”, bởi vì sau khi trở về phường, vòng quan hệ của gã còn chưa mở rộng đến chợ đen, hiển nhiên không biết hắn là truyền nhân y bát của vị Lý gia ở trong tiểu đình vô danh ở cửa chính chợ đen.

“Tôn giá có ý gì?” Tiền Đại tiến lên, ngăn trước mặt Tiền Nhị, đột nhiên ánh mắt gã sáng lên, hơi liếc nhìn người đẹp bên cạnh thiếu niên.

Hương phường đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân như vậy, váy lụa tơ tằm, tướng mạo quyến rũ, tư thế thướt tha, khuôn mặt hồng nhuận, hiển nhiên là được ăn no áo ấm. Ở giữa đất vàng hoang vu như này đột nhiên nhìn thấy mỹ nhân như vậy…… Đúng là rất trùng kích thị giác.

Nhưng Tiền Đại thường lăn lộn bên ngoài, ánh mắt tự nhiên rất sáng, sau khi gã tới gần, không chỉ cảm nhận được sự quyến rũ của mỹ phụ này, hơn nữa còn cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ trên người nam nhân, đây là loại áp bách mà chỉ có võ giả nhập phẩm mới có.

Nữ nhân của võ giả nhập phẩm là không thể nhìn, không thể nghĩ!

Cho nên Tiền Đại chỉ dùng dư quang liếc nhìn Diêm nương tử một cái, rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng nghiêm túc và rất hiểu chuyện cúi đầu cung kính nói: “Nguyên ca, trước đây đệ đệ trong nhà không hiểu chuyện, nếu có đắc tội tôn giá, thật sự rất xin lỗi.”

Dứt lời, toàn thân gã căng thẳng, chỉ đợi một khi người trước mắt làm khó dễ thì gã lập tức xuất đao nghênh đón.

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn của Đào Hoa Tô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    98

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!