Sau khi Thái Trạch rời khỏi nhà Lý Nguyên, cũng không trực tiếp trở về, mà đi tới trước một phủ trạch ở sâu trong phường Ngân Khê.
Rất nhanh, hộ viện dẫn tới trước một tòa lầu các trong phủ trạch.
Trong sân, Hắc Diện trưởng lão đang ngồi một mình uống rượu, mà bên người y lại vây quanh bốn người nữ tử, khí chất của mỗi người bọn họ có chút khác nhau, nhưng chung quy lại là đang quấn quanh y và xoa bóp bả vai, đùi cho y.
Thái Trạch không dám nhìn, chỉ cúi đầu tiến vào, nói một tiếng: “Ra mắt trưởng lão.”
Hắc Diện trưởng lão hỏi: “Đệ tử Lý Vũ thu , như thế nào?”
Thái Trạch nói lại nguyên văn.
Hắc Diện trưởng lão như suy nghĩ gì đó sờ sờ cằm, tiện tay ôm lấy một mỹ nhân ấn lên đùi, giơ tay nâng cằm nàng, cười nhạo nói: “Nữ nhân còn muốn cưới?”
Thái Trạch nói: “Nói là họ yêu nhau.”
“A…” Hắc Diện trưởng lão nhịn không được mà nở nụ cười: “Ha ha ha…”
Thái Trạch thấy vậy cũng cười theo.
Người phụ nữ trên đùi Hắc Diện trưởng lão cũng đang cười.
Tất cả họ đều cười.
Cười rất vui vẻ, giống như nghe được chuyện gì thú vị.
Cười xong, Hắc Diện trưởng lão mới nói: “Xem ra phó môn chủ không để ý tới hắn, là có nguyên nhân.
Nhưng cũng tốt, người như vậy là người bên lề.
Lý Vũ cung phụng vốn là biên giới, đệ tử của y cũng vậy, xem như nhất mạch tương thừa, cứ kệ bọn họ đi.
Bất quá, cung phụng thu đệ tử, đệ tử này tự nhiên cũng không thể lại là ngoại vi.
Về phần có thể lên ngoại môn hoặc nội môn hay không, thì phải xem ý tứ của phó môn chủ.”
Nếu là phó môn chủ không cho hắn thay đổi thân phận, vậy thì tốt rồi.”
Hắc Diện trưởng lão nói: “Y chỉ là nhìn ngứa mắt bùn đất, chứ không phải là không nể mặt Lý Vũ .
Y kiêu ngạo, nhưng y không ngốc.
Quên đi, việc này dừng ở đây, thiếu niên tên Lý Nguyên này, đừng nhìn chằm chằm nữa.
Hắn tuy là do ngươi dẫn vào môn, nhưng sau này cũng không hề có tí quan hệ gì với chúng ta.
Lý Vũ sẽ không bị người khác lợi dụng, cũng sẽ không xen vào chuyện khác, đừng đi chọc bọn họ.”
“Vâng… Trưởng lão.”
“Thái Trạch à, mấy năm nay ngươi cũng vì ta làm không ít chuyện, chờ vụ án trầm thi ở chợ đen kết thúc, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, chuyện này ngươi theo dõi chặt một chút.”
“Vâng! Trưởng lão!” Trong mắt Thái Trạch hiện lên vẻ vui mừng.
Y là người không có tư chất, nhưng cũng yêu cầu xa vời muốn tiến thêm một bước.
Mà thân phận đệ tử nội môn của Huyết Đao Môn kia sẽ khiến hắn bước vào tầng lớp cao hơn!
……
Ngày hôm sau.
Lý Nguyên đi tới tiểu đình vô danh ở cửa bắc chợ đen như thường lệ, đứng ở bên người Lý gia, tiếp tục nghe lão dạy bảo.
Chợ đen có thương nhân, người trong võ lâm, đệ tử ngoại vi, tạp dịch bốc dỡ khi đi qua, trước tiên sẽ cung kính gọi một tiếng “Lý gia”, sau đó lại nhìn thiếu niên lang này, giống như đang suy nghĩ vì sao hắn có thể được Lý gia thu làm đệ tử.
Lý gia đột nhiên nói: “Bị rất nhiều người nhìn và nhớ kỹ hình dáng, có cảm tưởng gì?”
Lý Nguyên nói: “Bọn họ biết ta là đệ tử của người, sở dĩ nhìn ta, là vì nhớ kỹ ta.
Nhưng người bọn họ nhớ không phải là ta, mà chỉ là học trò của Lý gia.
Sau này nếu gặp được học sinh, bọn họ sẽ suy nghĩ trước,
Hoặc là không đắc tội, hoặc là… nhổ cỏ tận gốc, không để lại dấu vết.”
Lý gia mỉm cười, nói: “Con quả nhiên là một người tuyệt vời để truyền y bát.”
Lý Nguyên nịnh: “Người cũng là một lão sư tốt.”
Lý gia nói: “Làm học trò của ta, thật ra rất an toàn.
Bởi vì ta tuy tọa trấn ở chỗ này, nhưng chỉ chấp pháp, lại không dính lợi ích.
Ta tuy chấp pháp, nhưng cũng biết lưới mở một lỗ hổng, nước trong thì không có cá, cho nên chỉ cần không đụng vào ranh giới cuối cùng của Huyết Đao Môn, người nên cho qua thì ta sẽ cho qua, người nên thả thì ta cũng sẽ thả.”
Lý gia nói xong, lấy một quyển sách nhỏ khá mới từ trong ngực ra, đưa cho Lý Nguyên nói: “Nhìn ngay bên cạnh ta.”
Lý Nguyên nhận lấy, bìa sách không viết gì cả, hắn mở ra, đập vào mắt chính là một vài bức vẽ tư thế, trên tranh đánh dấu không ít điểm đỏ như nòng nọc, đó là tinh yếu để phát lực.
Mà dưới hình thì có một ít chữ viết, có lẽ tâm pháp.
Lý gia nói: “Quyển sách này là vi sư sao chép, tranh bên trong cũng là vi sư vẽ.
Kỳ thực, tranh là vô cùng trọng yếu đối với người tu luyện, tinh khí thần của người vẽ đều sẽ dung nhập vào trong đó.
Nếu là tổ sư gia vẽ, con chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể cảm thấy được sát khí đập vào mặt.
Từ đó luyện tập, tự nhiên cũng sẽ làm ít công to.
Của ta, tệ hơn nhiều.
Chỉ có điều công pháp của tổ sư gia đã sớm thất truyền.
Là bị hủy, hay là thất lạc, hoặc là nói tự nhiên thối rữa, không ai biết.
Nhưng theo lời nói của sư phụ ta, sư phụ của sư phụ lão đã dùng công pháp sao chép để dạy đệ tử.
Đây cũng là truyền thống của Yển Nguyệt Môn ta.
Sau khi tu luyện thành công thì lại sao chép công pháp của sư phụ, nếu có tinh tiến thì hủy công pháp ban đầu, dùng bản sao chép này để dạy dỗ đệ tử sau này.
Thứ nhất, tranh mình vẽ ra sẽ càng hiểu rõ cái cốt và cái thần ở trong đó.
Thứ hai, giấy khó giữ lâu, sẽ bị phá hủy sau nhiều thế hệ.”