So sánh với 《 Hồi Liễu Công 》mà hắn từng mò mẫm ra, môn công pháp này giống như càng chú trọng vào hô hấp pháp.
Lý Nguyên nhìn kỹ trong chốc lát liền hiểu được cái gọi là “Thiềm thừ đăng thiên khuyết”, là chỉ tư thế, cần phải làm cho bản thân liên kết lại càng nhiều càng tốt, tựa như cóc.
“Tụ khí như trọng sơn” có nghĩa là hít thở càng nhiều khí càng tốt, thậm chí khiến cho những không khí này bị nén lại trong cơ thể, tụ lại, nặng nề như đỉnh núi.
“Đại giang chảy tứ phương” là lấy khí này liên hệ với huyết dịch, lấy khí đẩy máu, lấy máu tải khí, thân thể là tứ phương, khí huyết giống như thủy triều lên xuống cuồn cuộn.
“Thổ phách nguyệt thành cung” có nghĩa là thở khí, nhưng đây không phải là “Chân khí” như Lý Nguyên vốn nghĩ. Thế giới này không có chân khí, khí trong Thổ Phách Công chỉ là một thủ đoạn phụ trợ lực lượng huyết dịch. Nếu coi hít vào là nén máu, vậy thở ra chính là phóng thích lực lượng, nhưng thở ra này không phải tùy tiện mà thở, phải là khi giết người mới thở.
Lúc thở ra là lúc giết người.
Lý Nguyên vừa xem vừa hỏi một ít chi tiết.
Lý gia cũng kiên nhẫn trả lời.
Giữa trưa, có tạp dịch đưa thức ăn tới, hai người cùng ăn.
Sau bữa ăn, Lý Nguyên hỏi: “Sư phụ, nếu con muốn tu luyện thì sẽ tu luyện ở đây sao?”
Lý gia nói: “Con đi tới viện của ta mà tu luyện, cứ đi thôi, người trong viện ta biết sự tồn tại của con.”
“Vâng ạ……”
…
Lập tức, Lý gia nói cho Lý Nguyên chỗ ở của lão.
Chỗ ở cách đây không xa, Lý Nguyên lập tức tới.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa là một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, thân thể mê người, đầy đặn xinh đẹp.
Lý Nguyên không dám nhìn mỹ phụ này, vội vàng cúi đầu lễ phép nói: “Ta là Lý Nguyên học trò của Lý gia, tới nơi này là vì tu luyện công pháp.”
Mỹ phụ hì hì cười nói: “Ta không phải là sư nương, ta là nha hoàn Tây Yến của Lý gia…”
Dứt lời, nàng xoay người, mông hơi mập kéo làn váy nhẹ nhàng lay động, lắc một cái, đi hai bước, nàng lại hơi nghiêng đầu, vẫy vẫy tay, cười nói: “Vào đi, công tử.”
Lý Nguyên nói: “Yến di, cứ gọi ta là Lý Nguyên đi.”
Mỹ phụ sửng sốt, che môi nở nụ cười.
……
Trong phủ Lý gia, một đám nha hoàn rộn ràng nhộn nhịp, vui tươi cười đùa, hai người kết bạn cùng thò đầu nhìn vị thiếu niên lang bước vào trong phủ này, ánh mắt lướt qua trên người hắn.
Phủ này, không nhiều người có thể đi vào, cho dù có thù cùng lắm là khách, chứ không có thân phận đặc biệt như Lý Nguyên.
Mà Lý Nguyên cũng nhìn lướt qua đám nha hoàn.
Tất cả đều đẹp, mỗi người một vẻ.
Có dịu dàng, lại hoạt bát, có thẹn thùng, có lẳng lơ, có mạnh mẽ…… Có béo có gầy có cao có thấp, mặc dù không tới như quốc sắc thiên hương, nhưng lại là hương ôn nhu chân chính.
Chỉ cần thoáng suy nghĩ là có thể biết được sinh hoạt của Lý gia khi về phủ là dáng vẻ gì.
Trong lòng Lý Nguyên nhịn không được mà cảm khái: võ giả có phẩm hơi cao một chút, hoàn toàn chính là thổ hoàng đế a…
Những nữ nhân này mặc dù không phải sư nương, nhưng đều là nữ nhân của lão sư hắn, hắn cũng không nhìn nhiều, chỉ là đi theo sự dẫn dắt của mỹ phụ tên Tây Yến tới hậu viện.
“Ngày thường Lý gia hay tu luyện ở đây, hôm qua ngài ấy nói cho chúng ta biết, nếu là ngươi tới thì dẫn ngươi tới nơi này.”
“Đa tạ Yến di.”
Dứt lời, Lý Nguyên quét mắt quanh hậu viện.
Viện này không lớn bằng sân sau của hắn.
Nhìn tổng thể, là một diễn võ tràng loại nhỏ, trung tâm dùng đá đen cứng rắn xây thành một cái đài đá, bên cạnh đài trên giá binh khí, mười tám loại vũ khí đều có, bên kia thì đặt một ít thiết giáp y cùng với khí giới đặc thù, mấy thứ này làm cho hắn nhớ tới “Bao cát trói chân” “Thiết bị tập thể hình” ở trong phòng gym trước khi xuyên không.
Bên trái có một con hẻm nhỏ, bên trong đứng không ít khôi lỗi kim loại.
Tây Yến theo ánh mắt của hắn, giới thiệu: “Đó là ngõ khôi lỗi, xem như là nơi thực chiến sau khi tu luyện thành công.”
“Khôi lỗi?!”
Lý Nguyên hơi ngạc nhiên: “Yến di, có thể cho ta kiến thức mấy khôi lỗi này được không?”
“Đương nhiên có thể, Lý gia nói, tất cả những gì ở nơi này, ngươi đều được sử dụng.” Mỹ phụ cười nói, dứt lời nàng xoay vòng eo đi qua ngõ nhỏ.
Lý Nguyên lại quét mắt về phía đông, hình như phía đông có một gian phòng lớn, chỉ là trên phòng treo một miếng vải dày đen kịt, mơ hồ có thể ngửi được mùi tanh hôi nhè nhẹ.
“Yến di, phía đông là gì?”
“Là yêu thú Lý gia nuôi dưỡng.”
“Yêu thú?”
Tầm nhìn của Lý Nguyên lập tức được mở ra.
Thế giới này còn có khôi lỗi và yêu thú?
Lý Nguyên nhìn mỹ phụ trực tiếp đi vào ngõ Khôi lỗi, khôi lỗi không có động tĩnh, hiển nhiên không phải “điều khiển bằng giọng nói”, hoặc có lẽ là cơ quan không khởi động.
Ngay sau đó, hắn lại thấy mỹ phụ vẫy tay với hắn.
Hắn vội vã đi tới.