“Công tử, thoải mái không?”
“Cũng được.”
“Công tử, sao hôm nay không gọi Yến di nữa? Hì hì hì.” Mỹ phụ dùng lời khiêu khích thiếu niên.
Thiếu niên không trả lời.
Hắn để mỹ phụ hầu hạ, ngẩng đầu nhìn mây xanh trên cao và mầm xanh mới nhú trên cành.
Hắn tận hưởng sự thoải mái này, thả lỏng tâm tình, tạm thời đè xuống nỗi sợ hãi không rõ, trong mũi tràn đầy mùi thảo dược và mùi nữ nhân thấm vào ruột gan.
Thế giới này, hắn cần phải thích nghi càng sớm càng tốt.
Thế gian ô uế, hắn cần gì phải thanh liêm?
Bất quá nhân gian hồng trần khí.
Nhưng tham, sân, si, hận, yêu, ác, dục.
Chỉ là một bữa tiệc loạn lạc mà thôi.
Cũng không phải xuất gia hòa thượng, thái giám trong cung, sao phải trốn hồng trần thất tình lục dục?
……
Vào đêm, Lý Nguyên ôm Diêm nương tử đi vào giấc ngủ.
Lời nói bên gối của hai vợ chồng trước khi ngủ vẫn chưa ngừng.
“Tướng công, hôm nay trong khu nhà lều có vài phụ nhân tới bái phỏng.
Đều mang theo đồ đạc, nói là hàng xóm.
Có bà chủ của quán rượu Hành Vu lúc trước, nói là bằng hữu với chàng, chàng chuyển tới đây nhưng nàng ấy chưa kịp tới bái phỏng, trong lòng khó chịu.
Bà chủ kia đi cùng với nương tử của Ô quản gia ở tửu lâu, các nàng cùng ta lải nhải một hồi lâu, còn tặng không ít rượu chè, bánh ngọt trái cây.
Có bà chủ tiệm vải Cẩm Tú tối hôm qua, bà ấy lại cầm tập tranh kiểu dáng quần áo đến bảo ta chọn quần áo thích hợp, nói sợ là làm xấu không đẹp.
Còn có một số nữ nhân, ta không quen biết…… Các nàng ấy còn hẹn ta buổi chiều đi thưởng trà ăn trái cây, nhưng ta không đáp ứng.
Tướng công, chàng thật là lợi hại.”
Trong lời nói của Diêm nương tử mang theo niềm tự hào và vui vẻ.
Cô không ngốc, biết chỉ có nam nhân nhà mình phát đạt thì mới có thể có nhiều người vội vàng tới nịnh bợ như vậy.
Lão bản nương của quán rượu Hành Vu, lúc trước chính là cấp trên của nam nhân nhà Vương thẩm, đối với cô là nhân vật cao không thể với tới, nhưng bây giờ lại mang trà rượu và khuôn mặt tươi cười tới tìm cô.
Nam nhân có ích, phụ nữ nào không thích?
Lý Nguyên trầm mặc một chút, sau đó đem chuyện võ giả và tu hành nói với Diêm nương tử.
Diêm nương tử lập tức sửng người.
Căn nhà lều nhỏ trong đêm tối yên tĩnh lại.
Thật lâu sau, Diêm nương tử nhẹ giọng nói: “Dù sao chúng ta còn chưa chính thức bái đường…”
Lý Nguyên nói: “Sáng mai sẽ bái, không mời người ngoài, chúng ta ở nhà bái thiên địa.”
Diêm nương tử nhịn không được mà nở nụ cười, cô đưa tay ôm nam nhân nhà mình, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng mua vài nha hoàn xinh đẹp về đi. Lúc trước là ta không đúng, luôn muốn một mình chiếm hữu chàng, nhưng việc này ngược lại sẽ trói buộc chàng.
Bây giờ có thể có cuộc sống như vậy, có thể có nam nhân như chàng, ta đã rất thỏa mãn rồi…”
Lý Nguyên nói: “Xin lỗi, Diêm tỷ…”
“Chàng không cần phải xin lỗi, ta hiểu mà, hơn nữa chàng nói với ta những lời này, ta đã rất cảm động rồi…” Diêm Ngọc nhẹ giọng nhỏ nhẹ, ngón tay cô dạo bước, vòng qua sống lưng của Lý Nguyên, gương mặt dán vào lồng ngực hắn, nỉ non nói: “Chàng phải tu luyện thật tốt, phải đột phá lục phẩm mà sư phụ chàng cũng không thể phá vỡ, phải trở thành lợi hại hơn người, phải sống đến thật lâu thật lâu…”
“Nàng luyện công pháp thế nào rồi?”
Diêm Ngọc im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Cũng được…”
Sau đó cô không muốn nói điều này, chỉ quấn lấy thân thể Lý Nguyên.
Bóng đêm, lại bị đốt cháy.
Đợi đến sáng sớm, Lý Nguyên vừa nhìn, số điểm được cộng vẫn là bảy điểm, không giảm.
Trong lòng hắn càng cảm động, ôm nương tử ôn tồn một lúc rồi mới đứng dậy.
……
Ba ngày sau.
Gần hoàng hôn.
Sau khi tắm thuốc, Lý Nguyên chợt cảm thấy trái tim đập “thình thịch”, một cảm giác thông hiểu đạo lí kỳ lạ hiện ra, bất kể là công pháp hay là đao pháp, vào giờ khắc này đều có tiến triển trong chờ mong.
Hắn lướt qua bảng điều khiển và thông tin đã thay đổi.
“Thanh công pháp” nhiều hơn một dòng 【 Thổ Phách Công cửu phẩm (1/100)】;
“Thanh kỹ năng” thì thêm một dòng (Xuân Thu Đao cửu phẩm - Xuân Lôi (sơ cấp) (1/10)
Đêm đó, hắn về nhà và ngồi một mình trong sân sau.
Nhìn thoáng qua số điểm còn lại lúc này.
Số điểm này lên tới 324 điểm.
“Vậy thì bắt đầu thêm điểm…… Căn cứ theo lời sư phụ, khi tu luyện một công pháp tới cực hạn của cửu phẩm thì sẽ sinh ra ảnh huyết.
Ảnh huyết mới sẽ thay thế ảnh huyết cũ, có nghĩa là 【 Hồi Liễu Công 】 sẽ biến mất.
Trong lúc đó sẽ hơi đau, nhưng… ta có thể trụ được.”
Lý Nguyên lấy khăn lông ướt đặt bên cạnh, lát nữa nếu đau hắn sẽ cắn khăn lông, dù sao cũng tốt hơn kêu lên, mất mặt trước mặt Diêm Ngọc.
“Thêm điểm!”
Hắn quét mắt nhìn dấu “++” phía sau【 Thổ Phách Công cửu phẩm (1/100)】, trực tiếp nhấn một cái.
Dấu “++” này có nghĩa là, thêm vào điểm tối đa của trạng thái hiện tại.