Chưa dứt lời đã có tiếng vọng "Như Lai Thần Chưởng", "Âm Dương Vô Cực" vang lên cách đó bốn mươi trượng, vừa đọc xong đã ập tới trước mặt. Vô Song Ngư thấy chưởng phong che kín bầu trời, kiếm hoa đột nhiên tập kích, bèn hét lớn: "Không để các ngươi lộng hành như vậy nữa, tập trung toàn bộ cao thủ vào một chỗ." Nói xong vội vã chạy mất. Năm cao thủ tuyệt vọng bị bốn cao thủ đỉnh cao tiêu diệt.
Hát Bất Túy cười ha hả: "Cái Bang Hát Bất Túy ở đây." Một đám năm mươi người Ma giáo nghe tiếng ào tới. Đợi lúc sắp đến gần, Bất Túy và Phích Lịch kẹp hai bên, Xa bay lên năm trượng, chưởng phong bao phủ xuống. Pháo Thiên Minh lọt vào đám người, tung hoa khắp nơi. Chẳng đầy ba phút, tiểu đội năm mươi tên đã bị diệt sạch.
Kiếm Cầm chạy đến nói: " Phích Lịch, ngươi thật xấu bụng, sao không kéo bọn chúng qua phía ta, khiến ta lo lắng."
Phích Lịch thở dài hỏi: "Ngươi có thể mang theo ba mươi sáu thanh kiếm phải không?"
"Đúng!"
"Ngoài Thiên Lôi Phi Long ra, ngươi còn có chiêu thức lợi hại hơn đúng không?"
"Đúng!"
Phích Lịch gầm lên: "Vậy tại sao ngươi không đến đây, cứ phải canh giữ kho đạn dược làm chi?"
Kiếm Cầm suy nghĩ rồi nói: "Cũng phải, sao ta không đến." Đột nhiên trừng mắt nhìn Phích Lịch: "Vậy tại sao ngươi không nhắc ta, để ta đứng đó lo lắng một mình?"
Phích Lịch nuốt một hơi, nước mắt giàn giụa: "Chỉ trách bọn ta chơi trò anh hùng, được chưa?"
"Vậy tạm được." Kiếm Cầm rất hài lòng với câu trả lời này.
Bất Túy nói: "Hiện giờ đã bị đánh tan cả, mỗi người chiến đấu riêng lẻ. Ta đoán chắc họ sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Trên đỉnh cao có một bình đài nhỏ, dưới đài là những bậc thềm đá dài gần hai trăm thước, không biết chúng ta có nên đến đó phòng thủ không?"
Kiếm Cầm phản đối: "Vậy kho đạn của ta thì thế nào?"
"Thì chuyển đi chứ! Ngốc ạ." Phích Lịch dạy bảo.
"Ngươi gọi ta ngốc à? Ngươi đâu có phải ca ca của ta. Về nhà ta sẽ mách lại với mẹ, ngươi chơi trò chơi suốt ngày, đã xin nghỉ cả tháng rồi đấy."
Mọi người giật mình kinh ngạc, Phích Lịch cười khúc khích: "Ta chưa kể với các ngươi sao, ha ha! Cô ấy là muội muội của ta đấy. Đi thôi muội muội, chúng ta sẽ nhờ vài người giúp muội chuyển hàng sang chỗ khác."
Đỉnh cao nhất Lạc Nhạn Phong chính là nơi Lý Bạch từng leo lên đỉnh Nam Phong của núi Hoa Sơn và cảm thán: “Núi này cao nhất, hít thở ở đây làm ta liên tưởng đến ngai vàng của Thiên Đế, ước gì ta có thể mang theo câu thơ kinh động người của Tạ Thiếu đến đây rồi hỏi trời xanh!” Ba mặt là vách đá cheo leo, chỉ có một con đường bậc thang đá rộng khoảng ba thước, dốc gần bảy mươi độ dẫn lên đỉnh. Hai bên con đường là vực sâu thăm thẳm.
Sau khi vận chuyển thiết kiếm vài lần, Pháo Thiên Minh đứng trên bình đài nhỏ nói: "Đứng đây hóng gió làm ta cảm thấy rất hùng tráng!" Nói để có cớ trò chuyện.
Xa nói tiếp: "Đứng đây hóng gió khiến ta cảm thấy lãng mạn." Một cách nhìn lãng mạn khác thường.
Phích Lịch nói tiếp: "Đứng đây chịu gió làm ta cảm thấy rất sợ hãi." Đây là triệu chứng sợ độ cao.
Bất Túy: "Đứng đây hóng gió khiến ta nhớ đến Ngũ Tráng Sĩ của Lang Nha Sơn." Nhiệt huyết nam nhi.
Kiếm Cầm: "Đứng đây chịu gió làm ta cảm thấy lạnh quá." Áo mặc quá mỏng.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, xem bảng điểm. Ma Giáo kém Nga Mi chỉ một ngàn điểm, chủ yếu vì Nga Mi đã dùng hết thuốc rồi, không chống đỡ nổi. Còn "Thập Bát La Hán làm cửa quan" của Thiếu Lâm thì bị Chân Hán Tử dễ dàng đánh bại. Chân Hán Tử dẫn đầu với 1300 điểm, tiếp đến là Pháo Thiên Minh 700 điểm, rồi Vô Song Ngư 686 điểm. Xa với 161 điểm đứng thứ ba Thiếu Lâm. Kiếm Cầm 512 điểm đã là số một Hoa Sơn. Bất Túy của Cái Bang 400 điểm cao nhất, còn Phích Lịch chỉ 170 điểm.
Ba tiếng đồng hồ sau, chỉ còn năm người chính phái, dưới chân núi đầy rẫy tà phái, ngước nhìn năm người bọn họ. Vô Song Ngư hô to: "Các ngươi đã bị bao vây, mau buông vũ khí đầu hàng, đây là lối thoát duy nhất. Chống lại tà ác chỉ dẫn đến tai họa, mau buông vũ khí xuống..."
Chưa dứt lời, trăm tên Anh Hùng Môn xông lên như thường lệ. Khi tiến đến gần ba mươi thước, một thanh thiết kiếm bay xuống, người đi đầu bị đâm xuyên ngực. Phích Lịch và Bất Túy liên thủ giết xuống bậc thang. Trên vai họ có Xa và Pháo đang đứng, Dánh giáp lá cà thì Xa bay ra, chưởng ảnh bao trùm khắp nơi. Pháo Thiên Minh bay đến bậc thang cách một trăm thước chặn đường lui, từ dưới đánh lên trên. Mỗi năm giây trên đỉnh lại ném xuống một thanh thiết kiếm, thành một cỗ máy nghiền thịt. Chẳng đầy ba phút, chiến dịch kết thúc. Bốn mươi chín tên chết, sáu mươi mốt tên bị đẩy xuống vực.
Vô Song Ngư thở dài đe dọa: "Buông vũ khí xuống, bằng không chúng ta sẽ không lên đó!"
Bất Túy hô: "Tiểu Ngư, hay là ngươi lên thử xem?"
Vô Song Ngư: "Các ngươi không thấy mình rất tàn nhẫn sao? Toàn là cao thủ tổ hợp, bắt ta lên chịu chết à."