Chương 117: Chỉ điểm
Sau khi Trịnh sư muội từ chỗ hắn trở về, tiến vào giới thiên cảnh, Lý Ngọc đương nhiên biết mục đích đến đây của những người này.
Về vấn đề này, Lý Ngọc cũng không thảo luận nhiều với bọn họ. Thứ nhất, bản thân hắn thực sự không biết. Thứ hai, những đệ tử của các môn phái này, thiên phú tu hành rất cao, nhưng không ngờ IQ lại thấp như vậy.
Nhờ người làm giúp, sao có thể tay không đến cửa như vậy?
Ngoài cửa, một thanh niên nho nhã chắp tay nói: “Lý sư đệ, ta là Triệu Vô Lượng, đây là lần đầu tiên tới thăm, ta tặng đệ mười viên Thông Mạch Đan, chỉ là lễ vật nhỏ bày tỏ chút tấm lòng.”
Két…
Cửa tiểu viện mở ra một khe nhỏ, một giọng nói khách sáo cất lên: “Mời vào.”
Đỉnh Đan Đỉnh, sân của Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhiệt tình rót một chén trà, nói: “Triệu sư huynh, mời uống trà…”
Triệu Vô Lượng cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Đã nhiều năm rồi ta không thưởng thứ trà của thế tục, so với linh trà trong môn phái, quả nhiên có sự khác biệt.”
Lý Ngọc cũng cười đáp: “Trong tông môn không có ngày cũng chẳng có đêm, không phân biệt bốn mùa. Ở đây một thời gian dài, khó mà tránh được việc nhung nhớ những đồ vật ở thế tục, nếu như Triệu sư huynh thích, lát nữa huynh có thể mang một ít trà thế tục về.”
Lời của Lý Ngọc chỉ là tùy tiện nói ra, nhưng lại khiến Triệu Vô Lượng nảy sinh ra một số suy nghĩ.
Sư tôn từng nói, những thiên tài như bọn họ tu hành trong tông môn từ bé, chưa bao giờ trải qua nhiều cuộc sống thế tục. Lúc ở tầng Luyện Khí, tầng Trúc Cơ và tầng Kim Đan, tốc độ tu hành của bọn họ hiển nhiên rất nhanh, nhưng khi đến trước và sau tầng Nguyên Anh, thì lại trở thành một khuyết điểm rất lớn, rất có khả năng sẽ bị đình trệ.
Ngược lại, những đệ tử sống ở thế tục hơn mười năm, nhập môn khá muộn, mặc dù bỏ lỡ nhiều năm tu luyện, nhưng một khi đến được tầng Nguyên Anh, tu vi của bọn họ sẽ phát triển với tốc độ nhanh chóng, thường thì có thể bước một bước Hóa Thần. Tuy nhiên những đệ tử này thiên phú không nổi trội, ngay cả tầng Kim Đan cũng khó tu tới.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Khương sư muội được tông môn coi trọng như vậy.
Triệu Vô Lượng đặt chén trà xuống, nói: “Đa tạ sư đệ, những linh trà này, ta tặng cho sư đệ nếm thử.”
Chiếc nhẫn không gian trên tay của Triệu Vô Lượng hơi lóe lên, trên bàn đá, một chiếc bình ngọc tinh xảo xuất hiện. Lý Ngọc chỉ là thuận miệng nói, không ngờ đối phương, một đệ tử thiên tài, lại thực sự nhận lấy lá trá của thế tục, lại còn tặng cho hắn một bình linh trà.
Vừa rồi, Triệu Vô Lượng còn tặng hắn mười viên Thông Mạch Đan như một món quà thăm hỏi.
Phải nói rằng, vị Triệu sư huynh này, đúng là một người rất chú trọng chi tiết.
Do đó, Lý Ngọc đã chủ động nói: “Ta biết lý do mà Triệu sư huynh đến đây tìm ta, tuy nhiên, đối với việc làm sao để bước vào được giới thiên không, ta cũng chỉ có một vài phỏng đoán cá nhân. Chuyện Trịnh sư muội có thể bước vào cảnh giới đó, thực ra cũng dựa vào thiên phú của muội ấy, chứ không phải ai cũng có thể giống như muội ấy…”
Triệu Vô Lượng mỉm cười và nói: “Lý sư đệ không cần khiêm tốn. Dưới sự chỉ dẫn của đệ, Trịnh sư muội đã có thể lập tức bước vào giới thiên nhân. Nếu như ta không thể, vậy thì chỉ trách số mệnh của ta không có mà thôi, tuyệt đối sẽ không oán hận gì Lý sư đệ đâu…”
Câu này có nghĩa là ngay cả khi Triệu Vô Lượng không thành công, hắn cũng sẽ không đòi lại mười viên Thông Mạch Đan này.
Lúc này Lý Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lặp lại những gì đã nói với Trịnh sư muội cho Triệu Vô Lương nghe một lần nữa.
Sắc mặt của Triệu Vô Lương lộ ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm: “Có phải ý của Lý sư đệ là không nên khẩn cầu giới thiên nhân, tuy tìm đan đạo cực hạn, như vậy thì sẽ dễ được đan đạo chiếu cố hơn sao…”
Lý Ngọc gật đầu nói: “Chính là như vậy. Đây có thể gọi là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Tuy nhiên, cũng có khả năng mỗi người mỗi khác, không phải lần nào ta cũng có thể bước vào trong trạng thái đó…”
Triệu Vô Lượng trầm ngâm, một lúc sau, hắn đứng dậy và chắp tay với Lý Ngọc, nói: “Đa tạ sự chỉ dẫn của Lý sư đệ, ta sẽ quay trở về đỉnh của mình để thử xem sao.”
Khi tiễn Triệu Vô Lượng ra ngoài, Lý Ngọc nhìn thấy không ít đôi tai đang ép sát vào tường. Nhìn thấy hai người họ đi ra, ai nấy cũng phục hồi lại trạng thái bình thường, lần lượt rời đi với nụ cười khô khan.
Chỉ còn một số ít người là vẫn còn ở lại.
Lý Ngọc rất quen mặt với những người này. Đặng Thanh Tùng, Hà Tiến, Lưu Nhân, Giả Tùng… mười người đứng đầu trong cuộc tranh tài đều ở đây. Nhìn thấy bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi của bọn họ, Lý Ngọc làm động tác mời, nói: “Các vị sư huynh, nếu như có vấn đề gì muốn hỏi, mời vào trong nói…”