Khách điếm.
Liễu Thường Phong kinh ngạc đến độ cằm như muốn rớt xuống.
"Vị kia lại động dùng Quang Âm Trường Hà của Văn Đạo Đại Thánh?"
Thẩm Mộc không biết đối phương đang nói gì, dù sao đây cũng là pháp khí mà hệ thống ban cho.
Bất quá, thấy gã có thể tự suy diễn, hắn cũng thuận thế leo lên.
"Haizz, không giấu gì ngươi, lần này vị tiên sinh kia hao tổn không nhỏ, ngươi biết đấy, dùng loại bảo vật này để tìm hung thủ thật sự, đủ thấy Vô Lượng Sơn các ngươi được coi trọng đến nhường nào rồi chứ?"
Liễu Thường Phong nhìn hình ảnh trong cái gáo, trong lòng cũng kinh hãi.
Gã thật sự không ngờ, vị Sơn Thủy Thần Kỳ kia lại nỡ dùng loại thần thông chí bảo này, phải biết, quang âm chi lực không phải ai cũng có thể thi triển được.
Năm đó, Lý Thánh của Văn Đạo nhất mạch, cũng phải ngộ đạo trăm năm mới có được uy năng này, một câu 'Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai' dẫn động quang âm chi lực, bước vào phi thăng cảnh.
Đương nhiên, gã cảm thấy vị Sơn Thủy Thần Kỳ sau lưng Thẩm Mộc chắc chắn không phải Văn Đạo Đại Thánh nào, phần lớn là có pháp khí tương tự như vậy mà thôi.
Nhưng dù là vậy, Vô Lượng Sơn của gã cũng nhất định là nợ một món nhân tình lớn!
Đây chính là chuyện tốt!
Vốn còn lo không có cơ hội kết hạ điểm hương hỏa, lần này thì hay rồi, bọn họ nợ người ta một món nhân tình lớn như vậy, muốn không kết cũng khó.
Nhân tình nhất định phải trả!
Còn phải trả thật nhiều!
Từ từ mà trả!
Trả liên tục!
Liễu Thường Phong hít sâu một hơi, sau đó nhìn Thẩm Mộc: "Còn xin huyện lệnh giúp ta chuyển lời, nhân tình hôm nay Vô Lượng Sơn ta ghi nhớ, Vô Lượng Sơn ta sẽ không keo kiệt tiền hương hỏa, có bất kỳ nhu cầu gì đều có thể nói."
Cứ việc đề, mạnh dạn mà đòi!
Thẩm Mộc trong lòng kích động, tốt lắm, lần này chắc có thể kiếm được không ít.
Nhưng rốt cuộc muốn cái gì, hắn còn phải trở về suy nghĩ kỹ càng tổng kết lại.
"Khụ khụ, không vội, vẫn là nói về chuyện hung thủ trước đã..."
"Ồ?" Liễu Thường Phong nhướng mày.
...
...
Từ khách điếm đi ra.
Thẩm Mộc cùng Tào Chính Hương chuẩn bị trở về nha phủ.
Nhưng vừa đi được nửa đường, Tào Chính Hương mới nhớ ra một chuyện: "Đại nhân, đồ ăn trong bếp hết rồi, suýt chút nữa quên mất chuyện này, hay là ngài về trước đi, lão đi chợ mua chút thức ăn."
Thẩm Mộc gật đầu: "Được, nhớ mua nhiều thịt một chút."
Tào Chính Hương cười gật đầu, xoay người rời đi.
Thẩm Mộc một mình đi về, thấy đường lớn có chút quanh co vòng vèo, liền chọn đi đường tắt trong ngõ nhỏ để tiết kiệm thời gian.
Rời xa đường phố, rất nhanh đã không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Ngõ càng đi càng sâu.
Đi hồi lâu mới dừng lại.
Phía sau khúc quanh, xuất hiện một người đàn ông có vẻ ngoài thật thà chất phác vừa vặn đi qua.
Thẩm Mộc tiến lên: "Bằng hữu, cho hỏi đường."
Người đàn ông chất phác ngẩng đầu cười: "Ồ, huyện thái gia đại nhân, ngài muốn về phủ sao."
"Có thể dẫn ta một đoạn được không, đường không dễ đi."
"Đương nhiên có thể, đại nhân đi bên này." Người đàn ông đáp ứng dẫn đường.
Thẩm Mộc bước theo, đi được một đoạn rồi hỏi: "Ngươi ở cái tiểu viện ở khúc quanh vừa rồi sao?"
"Đúng vậy, tiểu trạch tiểu viện, không đáng nhắc đến."
"Mấy ngày nay không hay ra ngoài nhỉ, hôm nay sao lại ra vậy?"
"Đại nhân... đây là lời gì?"
"Ngươi xem ngươi dẫn sai đường rồi, đây không phải đường về nha phủ, đương nhiên, cũng có thể hiểu được, giết người mà, dù sao cũng phải tìm chỗ vắng vẻ một chút mới tốt."
Người đàn ông chất phác dừng bước, nụ cười thu lại, chợt thở dài: "Quả nhiên con yêu súc kia không đáng tin."
Thẩm Mộc lắc đầu cười khẽ, chân không dừng lại, trong nháy mắt đã lướt đến mấy trượng bên ngoài, toàn thân cảnh giác: "Buổi sáng ta gặp ngươi rồi, hình như không phải bộ dạng này thì phải."
Gã đàn ông gãi gãi đầu, sau đó xoa xoa mặt.
Vẻ chất phác biến mất, dung mạo có chút điều chỉnh, vẫn là bộ dạng bình thường, nhưng ánh mắt lại âm lãnh đáng sợ.
"Sao đoán ra được, với cảnh giới của ngươi không thể nhìn thấu được thuật che giấu dung mạo của ta."
Thẩm Mộc nhún vai: "Vừa rồi ta chỉ hỏi đường, chứ không nói là về nha phủ."
Gã đàn ông gật đầu, xắn tay áo lên, giọng thờ ơ nói: "Ngươi không giống như phế vật trong lời đồn, xem ra Đại Ly kinh thành rất coi trọng chuyện này, vậy, giết ngươi xong ta có nên sớm rời đi, để tránh bị Thượng Võ cảnh sau lưng ngươi phát hiện?"
Gã đàn ông nói xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc: "À đúng rồi, vị kia sau lưng ngươi có thể cứu ngươi một lần, chắc chắn sẽ không cứu ngươi lần thứ hai, tin ta đi, ta lợi hại hơn con súc sinh kia một chút, trước khi ngươi được cứu, ta liền có thể giết ngươi."
Thẩm Mộc nhìn gã đàn ông, trên mặt không hề có kinh ngạc và hoảng sợ.
Thực tế,
Ngay từ trước khi đến khách điếm, hắn đã phát hiện ra gã.
Đương nhiên, đối phương cảnh giới rất cao, tự nhiên không thể dựa vào thực lực để phát giác, mà là vì Thẩm Mộc đã cho Tào Chính Hương xem hình ảnh trong Quang Âm Trường Hà.
Bọn họ thuần túy dựa vào nhận mặt để tìm ra.
Lúc đó hai người cũng rất bất ngờ, không ngờ hung thủ lại nghênh ngang xuất hiện trên đường phố như vậy.
Nhưng cho đến khi đối phương đi theo bọn họ một đoạn đường, Thẩm Mộc mới đoán ra được, rất có thể mục tiêu của hung thủ là mình.
Phần lớn là vì mình đã tiếp xúc với yêu vật mặt xanh kia, gã sợ mình biết được thông tin hành tung của gã, nên ra mặt diệt khẩu.
Giờ phút này.
Gã đàn ông đã xắn tay áo xong, ánh mắt thờ ơ nhìn Thẩm Mộc, tựa như đang nhìn một người chết.
Gã vung tay lên, một đạo sương mù thoắt ẩn thoắt hiện bay lên trời, sau đó tản ra, bao trùm một phạm vi nhỏ, che giấu khí tức.
Sau đó trong tay gã đàn ông lặng lẽ nhiều thêm một thanh trường kiếm, hàn quang lộ rõ.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu đáp hay, ngươi chết còn thoải mái hơn một chút."
Thẩm Mộc khom người thủ thế, chăm chăm nhìn động tác của gã đàn ông, không mở miệng.
Đây là lần thứ hai hắn trải qua cửa ải sinh tử sau khi đến đây.
Nhưng so với lần trước gặp yêu vật, hắn có thể cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên kiếm mang của đối phương.
Kẻ dùng kiếm.
Không sai, đúng là để Liễu Thường Phong nói trúng rồi, hung thủ là một kiếm tu.
Trước đây hắn còn không hiểu tại sao Liễu Thường Phong nói kiếm tu rất phiền phức, nhưng giờ phút này hắn ít nhiều gì cũng hiểu được.
Tạm thời không nói đối phương là cảnh giới gì.
Nhưng Thẩm Mộc dám chắc chắn, cái thế quyền này của hắn, hoàn toàn là đối phương dung túng cho mình bày ra mà thôi.
Nếu gã đàn ông không muốn, Thẩm Mộc sợ là ngay cả động cũng không động được.
Cảm giác áp bức do chênh lệch cảnh giới quá lớn tạo ra, khiến hắn khó thở.
Kiếm khí khủng bố trên thanh trường kiếm kia, dường như chỉ cần chém ra một chút, liền có thể khiến hắn hóa thành tro bụi.
Thẩm Mộc sau lưng đã mồ hôi đầm đìa, trong lòng hắn kinh hãi, lại có chút hối hận.
Lần này quyết định làm mồi nhử của mình thật sự là quá khinh suất.
Thậm chí còn có chút ngu xuẩn.
Nhận thức về thế giới này không đủ, khiến hắn đưa ra phán đoán sai lầm, cùng với lựa chọn sai lầm, ngu ngốc đến mức cảm thấy mình làm mồi nhử không có vấn đề!
Ngay cả khi Liễu Thường Phong có thể đến kịp trong chốc lát, nhưng gã đàn ông trước mắt giết mình, e rằng cũng chỉ cần chốc lát là đủ.
Hắn không chắc Liễu Thường Phong có thể cứu được mình hay không, phần lớn là không thể.
Chỉ cần màn chắn che giấu khí tức bên ngoài có một chút dao động, gã đàn ông trước mắt sợ là ngay lập tức, sẽ xuất kiếm chém mình dưới lưỡi kiếm.
Thực lực cảnh giới không yếu hơn Liễu Thường Phong, ít nhất là đại kiếm tu Trung Võ cảnh Quan Hải cảnh!
Thẩm Mộc hối hận rồi, rất muốn cho mình hai cái tát.
Nhưng nói gì cũng muộn rồi, phần lớn thời gian, người ta luôn phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình.
Hắn trong lòng bất lực hạ quyết tâm, thật sự không được chỉ có thể dùng thêm một tấm thẻ trải nghiệm vô địch.
Ngã một keo khôn thêm một chút vậy, sau này phải càng thêm cẩn thận sống mới được, thẻ vô địch để hắn bảo mệnh thật sự không còn nhiều nữa.
Giờ phút này,
Gã đàn ông cầm kiếm chậm rãi mở miệng: "Nếu ngươi là người Đại Ly kinh thành phái đến, vậy ngươi nên biết một số bí mật, nói cho ta biết, chết sẽ không quá đau khổ, cơ duyên chí bảo của Vô Lượng Sơn này, cửa vào có phải ở Phong Cương địa giới hay không?"
Thẩm Mộc mặt mày ngơ ngác, có chút muốn thổ huyết.
Hiểu lầm này có hơi lớn rồi.
Thứ nhất, hắn thật sự không phải người Đại Ly kinh thành phái đến.
Thứ hai, hắn cóc biết cái gì sất...
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?