“Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi?”
Kiếm tu thấy đối phương đánh lén tới, trong lòng khinh thường, hoàn toàn không để ý tới cú đấm bất ngờ của Thẩm Mộc, căn bản không cần rút kiếm đỡ, trực tiếp dùng nhục thân chống đỡ.
Nhục thân Trung Võ cảnh và Luyện Thể cảnh vốn dĩ là khác biệt một trời một vực, cho dù Thẩm Mộc có lợi hại đến đâu, cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương cường giả Quan Hải cảnh đỉnh phong dù chỉ một phân hào.
Ngay khi nắm đấm của Thẩm Mộc sắp sửa chạm tới, gã kiếm tu bước ngang một bước, toàn bộ lực chân cực kỳ mãnh liệt hội tụ vào bụng Thẩm Mộc.
Nắm đấm và mặt gã chỉ cách nhau gang tấc, không thể tiến thêm.
Còn Thẩm Mộc thì máu tươi phun ra, cả người bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường đổ nát phía xa.
Choang!
Gạch đá va chạm, khói bụi tứ tán.
Thẩm Mộc loạng choạng đứng dậy, lục phủ ngũ tạng bị đá đã như đảo lộn, máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ miệng, gắng gượng chịu đựng cơn đau dữ dội từ bụng, khó khăn cúi người, hai nắm đấm giơ cao quá đầu, quyền thế lại dựng lên!
Dược lực lan tỏa khắp toàn thân, hai chân đột nhiên dùng sức, hai bàn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình lại như tên bắn lao ra!
Cú đấm này dường như còn hung mãnh hơn trước, mục tiêu vẫn là chỗ cũ, mặt của gã kiếm tu.
Ầm!
Lại một tiếng trầm đục như búa bổ, nghe kỹ còn có tiếng xương cốt gãy lìa, sau đó Thẩm Mộc lại bị đá bay ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc, Thẩm Mộc đã đứng dậy lại lập quyền thế, lần này càng thêm thư triển, thế mạnh lực trầm, lần nữa cuốn tới!
Phía xa, trong đám người quan chiến.
Thỉnh thoảng có người ánh mắt lóe sáng, thầm gật đầu.
“Không ngờ, vị huyện lệnh này lại có tâm tính của võ phu.”
“Đáng tiếc thay, nếu có thể sống sót, nói không chừng có thể bước chân vào con đường Võ đạo.”
Võ đạo, phần lớn được gọi là võ phu thuần túy, mấu chốt chính là hai chữ 'thuần túy', giống như kiếm tu luận về kiếm tâm, về lý do rút kiếm. Còn võ phu thuần túy luận về tâm tính xuất quyền, về lý do xuất quyền.
Mà tâm chí chiến đấu càng đánh càng hăng của Thẩm Mộc lúc này, chính là vô tình đạt được manh nha của Võ đạo chi tâm.
Tuy hiếm có là thật, nhưng cũng không có gì bất ngờ, đại đa số người ở thời khắc sinh tử ít nhiều đều có thể kích phát một chút tâm tính và tiềm năng.
Chỉ là, duy có thể sống sót, mới tính là của mình, chết rồi thì đều là vô ích.
Ngực gã kiếm tu phập phồng, trong lòng phiền não muốn nổi cơn thịnh nộ.
Ai ngờ được một con kiến hôi nhỏ bé bị ta đánh mấy lần, lại còn có tâm chí chiến đấu không hề lùi bước, quả nhiên là ta đã xem thường nó rồi?
Vẻ tàn nhẫn hiện lên trên mặt, lúc này gã cũng chẳng màng gì đến thể diện nữa, kéo dài thêm nữa khí lực sẽ hao hết, e rằng thật sự không thoát được, nghĩ đến đây, gã kiếm tu liền vung kiếm đâm tới, nhắm thẳng Thẩm Mộc!
Phập!
Tiếng mũi kiếm nghiền nát xương nắm tay vang lên, xé rách da thịt, kèm theo âm thanh kinh người!
Cảnh tượng này khiến tất cả những kẻ quan chiến đều cảm thấy lòng dâng lên một cỗ chua xót lạnh lẽo.
Dù cho cuộc chiến lúc này đã không còn được xem là đại chiến cảnh giới cao, nhưng cảnh tượng đẫm máu tàn nhẫn như vậy, vẫn khiến người ta lòng dạ cuộn trào.
“Hự…” Thẩm Mộc gầm lên một tiếng trầm đục.
Nắm đấm tay phải của Thẩm Mộc đã máu thịt văng tung tóe!
Nhưng Thẩm Mộc vẫn không hề màng tới, khí kình ngưng tụ, hai chân tung cước, vẫn nhắm vào mặt gã kiếm tu.
Gã kiếm tu thầm mắng trong lòng, khốn kiếp, có thôi đi không?
Ta vốn dĩ đã chẳng tuấn tú gì, ngươi còn lần nào cũng đánh vào mặt là cố ý sao?
Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt đầy vết máu của đối phương, gã dường như càng thêm bực bội.
Khốn kiếp, dựa vào cái gì? Một phế vật thực lực yếu kém như vậy cũng xứng có khuôn mặt này sao?
Vừa nghĩ, gã kiếm tu vừa ngẩng đầu cứng rắn chịu đựng cú đá này của Thẩm Mộc, sau đó cong đầu gối húc lên, nhắm thẳng vào ngực Thẩm Mộc.
Phập!
Máu tươi phun trào.
Thẩm Mộc bị một cú húc đầu gối đánh bay lên, rơi vào không trung, mà lúc này trên nắm đấm tay phải của hắn, vẫn còn kẹp chặt lấy thanh trường kiếm của gã kiếm tu.
Phía dưới, khóe miệng gã kiếm tu nhếch lên, dường như đang thưởng thức cảnh tượng cánh tay phải của Thẩm Mộc bị kiếm của gã xuyên thủng, gã không hề rút trường kiếm ra, trông càng thêm thê thảm vô cùng.
Thế nhưng ngay lúc này, khóe miệng Thẩm Mộc lại nở nụ cười.
Một viên cầu màu đen từ tay trái Thẩm Mộc bắn ra!
Sau đó lực lượng đan dược đã tích trữ từ trước, trong khoảnh khắc đổ hết vào Kiếm hoàn.
Xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị, Kiếm hoàn được thôi động, kiếm khí bạo trướng, một cỗ kiếm ý tiêu sát xông thẳng lên trời!
Sắc mặt gã kiếm tu biến đổi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Đây có thể xem là một kiếm dốc hết sức của kiếm tu Long Môn cảnh!
Với tình trạng tiêu hao hiện tại của gã, e rằng cứng rắn đón đỡ là không thể, bản mệnh phi kiếm hình phôi ảm đạm bất ổn, kiếm hải nơi mi tâm chấn động.
Trong lúc bất đắc dĩ, gã kiếm tu chỉ đành chuẩn bị dùng kiếm pháp bí truyền để chống cự.
Nhưng chợt cảm thấy tay phải trống rỗng, kiếm đâu rồi?
Dường như nghĩ ra điều gì đó, gã kiếm tu đột nhiên ngẩng đầu, kiếm đang nằm trên cánh tay phải của Thẩm Mộc!
“Ngươi vừa rồi là cố ý!” Gã kiếm tu giận dữ quát.
Thẩm Mộc nhe răng cười, cho ngươi ra vẻ, người kiếm phân ly rồi nhé.
Trong sát na!
Binh Gia Kiếm Hoàn kiếm ý ngưng tụ, kiếm khí cuồng bạo ngập trời, tựa như chiến trường vạn quân thiên mã gầm thét lao tới, nhắm thẳng vào nam tử kiếm tu.
Vẫn là mặt!