Chương 47: [Dịch] Bắt Đầu Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh

Đêm phong cương lửa lạ bùng cháy! (2)

Phiên bản dịch 5016 chữ

Thẩm Mộc ánh mắt mong chờ: "Vậy... vậy ta có phải không?"

Tống Nhất Chi ánh mắt đạm mạc, chỉ là trong lòng lại rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ lời ta nói quá uyển chuyển, chưa đủ rõ ràng ư? Giải thích nhiều như vậy, chẳng phải là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không phải hay sao.

"Kỳ thực, đa số kiếm tu đều không phải tiên thiên kiếm phôi, nhưng vẫn có phong thái của kiếm tu. Không ai quy định tiên thiên kiếm phôi nhất định mạnh hơn người khác."

Thẩm Mộc ngẩn người ra, sau đó cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, hắn thở dài một hơi: "Cho nên, ta không phải, đúng không?"

Tống Nhất Chi khẽ mở miệng muốn an ủi một chút, nhưng vẫn không nói, nàng sợ nói xong lời này, càng đả kích Thẩm Mộc hơn.

Bởi ở chiến trường nơi kiếm tu đầy rẫy kia, tiên thiên kiếm phôi chỉ là thứ được coi trọng lúc còn nhỏ, trước mặt cường giả chân chính, thứ không đáng giá nhất chính là thiên phú.

Vừa nghĩ.

Tống Nhất Chi lần đầu tiên rút thanh hẹp đao thon dài bên hông ra, trên chuôi đao có một chuỗi chuông đồng cổ kính, chỉ là từ trước đến nay chưa từng vang lên.

Nếu có người ở chiến trường kia nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán không thôi. Bởi vì từng có một vị kiếm tu thích dùng đao, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Đầu thành phía Đông.

Một nam tử trẻ tuổi vận đạo bào màu xám đang đối mặt với một gã đàn ông lôi thôi lếch thếch, dường như đã xảy ra chuyện gì đó không vui.

Nhìn kỹ lại, thì ra chính là hai người đã đánh cược ở tửu lâu vào cái ngày Thẩm Mộc chém giết hung thủ.

Gã đàn ông râu ria xồm xoàm vẻ mặt ai oán: "Mẹ kiếp, ta thật sự bó tay rồi, người của Thanh Thành Sơn các ngươi đều có cái thói này à? Thua không nổi có phải không? Chẳng phải chỉ thắng ngươi chút tiền rượu thôi sao? Có cần phải đuổi theo không buông thế không?"

Nam tử đạo bào của Thanh Thành Sơn vẻ mặt ghét bỏ, giận dữ nói: "Ngươi nói láo! Trước đó đánh cược ngươi thắng, ta không nói gì, nhưng ta hỏi ngươi, hôm qua tại sao ngươi cố ý thua ta, là muốn hãm hại ta phải không?"

Gã say gãi gãi ngực, vò hai viên ghét đất: "Ta nói này, ngươi có bệnh à? Ta thua cũng có lỗi sao?"

Người của Thanh Thành Sơn cười lạnh: "Hừ, vậy là ngươi thừa nhận rồi? Là cố ý đem khối tị lôi thần mộc không rõ lai lịch kia thua cho ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?"

Gã đàn ông vẻ mặt ai oán: "Này, này, này, nói chuyện phải có lương tâm chứ, ngươi tưởng ta nỡ lòng sao, thứ đó giá trị liên thành đấy, nếu không phải không có tiền, ta có đưa nó cho ngươi không?"

"Cút đi! Ngươi khốn kiếp còn muốn lừa ta! Ta đã hỏi rồi, Lôi Vân Thành căn bản không có người nào như ngươi! Hơn nữa, mấy tháng trước một đệ tử dòng chính của Lôi Vân Sơn chết không rõ nguyên nhân ở bên ngoài, đồ đạc trên người đều còn đó, duy chỉ mất khối tị lôi thần mộc này, ngươi đừng nói với ta đây là trùng hợp, là ngươi nhặt được ngoài đường!"

Nam tử mí mắt giật liên hồi: "Không phải, lão đệ à, ta, ta bị oan mà, nói thật không giấu gì, hôm đó ta ở ngoài uống rượu, sau đó không cẩn thận nhặt được trên đất, thật sự là trùng hợp, ngươi sẽ không nghi ngờ người là ta giết chứ?"

Nam tử Thanh Thành Sơn vẻ mặt cười khẩy, chuyện này còn cần nghi ngờ sao?

Chứng cứ đều trong tay rồi, nếu không phải là ngươi, ta đây lộn ngược người mà đi!

"Cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta đi tìm người của Lôi Vân Thành giải thích, đến lúc đó bọn họ xử lý thế nào, đó là chuyện của ngươi với bọn họ. Hai là, vật này trả lại ngươi, ngươi đổi thứ khác cho ta."

Nam tử lôi thôi tức đến gãi tai gãi má, nhe răng trợn mắt: "Khốn kiếp! Ta nghèo đến mức này rồi, lấy đâu ra thứ khác, chỉ có mỗi miếng gỗ này, ngươi yêu thì lấy, không yêu thì thôi!"

Nam tử đạo bào lắc đầu: "Thứ nhất, vật này không phải của ngươi. Thứ hai, nó phỏng tay, giữ trên người rất có thể sẽ bị Lôi Vân Thành trả thù."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Vật này ta không cần nữa, trả lại ngươi, chuyện này từ nay không liên quan đến ta nữa." Vừa nói, y liền ném một miếng gỗ qua.

Gã đàn ông nhận lấy, thở dài một hơi: "Chết tiệt, thứ của nợ nhặt được, lại còn không tống đi được là thế nào? Ngươi chắc chắn không cần? Vậy ta không còn thứ gì khác để cho ngươi nữa đâu."

"Hừ, không cần, ngươi tự giữ lấy mà mua rượu đi." Nam tử đạo bào cười khẽ một tiếng, rồi biến mất tại chỗ.

Gã đàn ông bĩu môi, miếng gỗ đen sì bay qua bay lại trong tay, vừa nghịch vừa lẩm bẩm: "Ai… nhặt được thứ của nợ, lại còn dính vào chuyện phiền phức."

Ngày thu trời tối nhanh.

Chưa đến giờ cơm, trong thành Phong Cương đã nhá nhem tối.

Trong phủ nha, Thẩm Mộc và Tống Nhất Chi đứng trong sân, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Không khí dường như có chút gượng gạo.

Việc Tào Chính Hương điều tra khá phức tạp, đến giờ vẫn chưa trở về, cho nên tối nay e rằng không có ai nấu cơm.

Trong nửa tháng này, hoặc Tống Nhất Chi không có ở đây, nhưng hễ khi nào nàng có mặt, phần lớn đều sẽ ghé qua dùng bữa, tài nấu nướng của Tào Chính Hương quả thực rất hấp dẫn.

Chỉ là, từ trưa đến giờ, cả hai vẫn chưa dùng bữa.

Thẩm Mộc bóp nhẹ túi tiền lão Tào đưa buổi sáng, hít sâu một hơi, phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Khụ, Tống cô nương hôm nay không ra ngoài sao?”

Bạn đang đọc [Dịch] Bắt Đầu Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh của Dã Hỏa Đông Vọng 1

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    196

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!