Chương 117: [Dịch] Bắt Đầu Tiệm Thuốc Thiếu Đông Gia, Tiềm Tu 20 Năm Đao Pháp

Lục Huyền ban thưởng!

Phiên bản dịch 6872 chữ

Trời dần sáng, tại một thôn trang nhỏ cách Ngân Thạch trấn hơn mười dặm.

Có một lão giả mặc Huyền Điểu phục màu xanh đang khoanh chân ngồi trước cổng thôn vắng vẻ.

Trên bầu trời xa xa, một chấm đen xuất hiện, tiến về phía lão giả, đó là một con chim nhỏ màu đen.

Vị lão giả đó chính là Huyền Sứ của Kính Đài phủ, Mạc Vinh Hoa!

Khi Hắc Huyền Điểu đáp xuống vai lão, đôi mắt đang nhắm nghiền của lão giả từ từ mở ra.

Chỉ thấy lão giả tự nói chuyện một mình, dường như đang hỏi con chim nhỏ màu đen đậu trên vai.

Con chim nhỏ màu đen này chính là Hắc Huyền Điểu mà chỉ Huyền Sứ của Huyền Điểu Vệ mới có thể sở hữu.

Đây cũng là thủ đoạn mà Mạc Vinh Hoa dùng để tìm ra hai con đại yêu kia trong mấy ngày nay.

“Ngươi đã tìm thấy vị trí của hai con đại yêu kia chưa?”

Nhưng điều khiến Mạc Vinh Hoa thất vọng là con Hắc Huyền Điểu đang đứng trên vai lão lại ra vẻ nhân tính mà lắc đầu, tỏ ý chưa tìm thấy.

Sở dĩ Mạc Vinh Hoa đến thôn trang nhỏ này là do Hắc Huyền Điểu dẫn lão đến đây.

Khi còn ở Kính Đài phủ truy sát hai con hồ ly đại yêu, Mạc Vinh Hoa đã để Hắc Huyền Điểu ghi nhớ khí tức của chúng.

Mục đích là để phòng khi mất dấu hai con đại yêu kia.

“Không thấy nữa sao?”

“Hai con súc sinh đáng chết đó, để chúng nó chạy thoát rồi!”

“Ngươi đi gọi mấy vị Hoàng Sứ kia trở về, ta đến trấn gần đây trước một chuyến.”

“Hai con đại yêu kia thích ăn thịt võ giả nhân loại, chúng chắc chắn sẽ xuất hiện ở những nơi tập trung đông võ giả.”

Mạc Vinh Hoa vừa dứt lời, Hắc Huyền Điểu đã hiểu ý lão, lập tức bay vút lên không, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.

Sau khi Hắc Huyền Điểu rời đi không lâu, Mạc Vinh Hoa lấy từ trong lòng ra một tấm bản đồ ố vàng, sau đó mở ra xem xét kỹ lưỡng.

Tấm bản đồ này là lão lấy từ vị Tổng bộ đầu ở huyện Phong Lâm khi đi qua đó.

Còn vì sao lại lấy từ Tổng bộ đầu.

Bởi vì quan viên nha môn ở đó gần như đã chết sạch cả rồi.

“Gần đây hình như có một cái trấn.”

“Ngân Thạch trấn sao?”

Thấy trên bản đồ có đánh dấu một cái trấn lớn, Mạc Vinh Hoa nhanh chóng thu bản đồ lại.

“Haiz!”

“Lão già Lý Thừa Phong kia, sau khi nghe được tin này, chắc chắn sẽ tìm đến.”

“Chỉ mong hai con đại yêu này, tốt nhất là bị lão phu diệt sát trước khi Lý Thừa Phong kịp đến.”

“Bằng không…”

Bởi vì sự việc lần này là do Huyền Điểu Vệ Kính Đài phủ bọn họ thất trách.

Để hai con đại yêu kia từ Kính Đài phủ chạy đến Bạch Đạo phủ, gây ra cảnh sinh linh đồ thán, tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho huyện Phong Lâm.

Bây giờ, biện pháp cứu vãn duy nhất chính là kịp thời chém giết hai con đại yêu này.

Đến lúc đó, không chỉ nhận được huyết nhục cực phẩm của hai con đại yêu mà còn có thể nhận được phần thưởng của nhiệm vụ cấp Ách.

Phần thưởng cho nhiệm vụ chém giết hai con đại yêu này là hai phần thiên địa linh vật trung phẩm đáng kinh ngạc.

Vì vậy, Mạc Vinh Hoa mới không quản gian khổ, từ Kính Đài phủ truy sát một mạch đến Bạch Đạo phủ.

Thế nhưng, thời gian còn lại cho lão không còn nhiều nữa.

Lão già Lý Thừa Phong kia sắp đến đây rồi.

Nếu để Lý Thừa Phong đến đây, vậy thì công lao chém giết hai con đại yêu cuối cùng sẽ rất khó nói.

Dù sao bây giờ cũng là bản thân lão đuối lý trước, để hai con đại yêu kia chạy đến Bạch Đạo phủ, gây họa cho huyện Phong Lâm này.

Mà hậu quả thảm khốc này, nhất định phải do Huyền Điểu Vệ của Kính Đài phủ gánh chịu.

Ngân Thạch trấn!

Trên đường phố trong trấn lúc này tĩnh lặng như tờ, không một bóng người.

Bởi vì những người dân may mắn sống sót đều đã trốn trong nhà, không dám ra ngoài.

Họ sợ hai con quái vật đêm qua vẫn còn đang điên cuồng ăn thịt người trong trấn.

Lúc này, Lục Huyền đã đến Ngân Thạch trấn, còn trưng dụng một khách điếm lớn trong trấn.

Trong đại sảnh khách điếm, bàn ghế đều đã được Triệu Thắng dời vào góc, chừa ra một khoảng không gian rộng lớn.

Trên khoảng đất trống, đặt hai thi thể yêu thú khổng lồ!

“Triệu Thắng, Diêu Phong, hai ngươi ra ngoài trước đi.”

“Nhớ kỹ, không có lệnh của bản sứ, không ai được phép vào trong.”

Triệu Thắng và Diêu Phong nghe vậy, lập tức đáp lời Lục Huyền.

“Vâng, Huyền Sứ đại nhân!”

Sau đó, hai người họ không chút dây dưa, đi thẳng ra cửa khách điếm.

Triệu Thắng và Diêu Phong vừa ra đến cửa.

Một vật thể khổng lồ, mang theo tiếng xé gió vun vút, bay về phía hai người.

Triệu Thắng và Diêu Phong nhận ra, đồng thời quay đầu lại, giơ hai tay ra đỡ lấy vật thể khổng lồ kia.

Đây là một cái đầu yêu thú cực lớn.

“Hai ngươi cầm cái đầu yêu này đi trấn an bá tánh trong trấn, sau đó tùy các ngươi xử lý.”

Lời vừa dứt, cửa lớn của khách điếm dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đóng sầm lại.

“Vâng, thuộc hạ tạ ơn ban thưởng của Huyền Sứ đại nhân!”

Nghe xong lời của Lục Huyền, Triệu Thắng và Diêu Phong đều kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt khó tin.

Triệu Thắng và Diêu Phong nhìn nhau một cái, không nói hai lời mà quỳ một gối xuống trước cửa khách điếm.

Để tỏ lòng kính trọng của mình đối với Lục Huyền.

Bởi vì đây chính là huyết nhục của đại yêu!

Triệu Thắng nhìn cái đầu yêu thú trên tay, cảm giác như đang mơ!

Diêu Phong ở bên cạnh đứng dậy, nhìn về phía Triệu Thắng, dường như có điều khó nói.

Nhưng Diêu Phong cũng không suy nghĩ lâu, vẫn nói ra.

“Lão Triệu, ta còn có hai đồ nhi cũng đang ở trong Ngân Thạch trấn.”

“Nếu ngươi không ngại, không biết có thể để hai người bọn họ cũng nếm thử chút huyết nhục của yêu thú này không?”

“Ngươi cũng biết, nửa tháng sau, đại hội võ đạo dành cho Huyền Điểu Vệ dưới cấp Nhân sắp bắt đầu rồi.”

“Nếu hai người bọn họ có thể luyện hóa được một tia huyết nhục của đại yêu này, vậy đối với họ mà nói, cũng là một cơ duyên lớn!”

“Ngay cả việc tranh giành hạng nhất cũng không còn là vọng tưởng nữa.”

Diêu Phong vì tiền đồ của hai đồ nhi mình nên cũng đành phải mặt dày mở miệng, hỏi ý kiến của Triệu Thắng.

“Này, lão Diêu, ngươi nói vậy là có ý gì!”

“Thứ này vốn dĩ nên thuộc về ngươi, ta mới là kẻ ké công của ngươi.”

“Nếu không phải huyết nhục đại yêu này quá quý giá, ta cũng chẳng muốn chiếm tiện nghi của ngươi đâu.”

“Thế này đi, ta chỉ lấy một phần tư, ba phần tư còn lại đều thuộc về ngươi hết.”

Triệu Thắng nói một cách hào sảng, không chút do dự.

Hắn có thể nhận được huyết nhục đại yêu này, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.

Diêu Phong liều mạng cả đêm, còn mình thì chẳng làm gì cả, cứ thế mà có được huyết nhục đại yêu.

Nếu không phải huyết nhục đại yêu này có trợ giúp rất lớn đối với hắn, hắn thậm chí còn chẳng muốn lấy, nhường hết cho Diêu Phong rồi.

Lời của Triệu Thắng khiến sắc mặt Diêu Phong biến đổi, vội vàng từ chối: “Lão Triệu, ngươi như vậy quá thiệt thòi rồi, không được, ta…”

“Được rồi, lão Diêu, đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi.”

“Hai chúng ta vẫn nên đi hoàn thành nhiệm vụ mà Huyền Sứ đại nhân giao phó trước đã.”

Triệu Thắng không cho Diêu Phong cơ hội nói tiếp, một mình nâng cái đầu yêu thú lên, đi ra ngoài đường.

Diêu Phong thấy vậy, cũng đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi theo hướng của Triệu Thắng.

Bạn đang đọc [Dịch] Bắt Đầu Tiệm Thuốc Thiếu Đông Gia, Tiềm Tu 20 Năm Đao Pháp của Tối Ái Tư Nhiên Vị Khả Nhạc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    22d ago

  • Lượt đọc

    279

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!