Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử, từ trước tới nay chưa từng giao chiến với người khác.
Đừng nói là chiến đấu chính thức, ngay cả tỷ thí, cũng chỉ diễn ra giữa hai người bọn họ.
Lúc này, đối mặt một tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng, thêm một tam trọng, Kim Tiểu Xuyên nhanh chóng đánh giá chiến lực, đưa ra một kết luận:
Nếu giao chiến, e rằng hung nhiều cát ít.
Bởi vậy, chỉ một ánh mắt, Sở Bàn Tử liền hiểu ý, thân hình khom xuống, Kim Tiểu Xuyên lập tức nhảy lên, Sở Bàn Tử dùng sức chân phải, cả thân thể lao vút đi.
“Muốn chạy ư, hỏi Truy Phong Bộ của ta có đồng ý không đã.”
Tu sĩ ngũ trọng kia, chủ tu Truy Phong bộ pháp, trên thân pháp, đã tiềm tu bảy tám năm, tốc độ của hắn, trong nội bộ tông môn cũng thuộc hàng xuất sắc, rất nhiều đệ tử thất trọng và bát trọng, căn bản không thể đuổi kịp hắn.
Mà Truy Phong Bộ của hắn, không phải tông môn ban cho, mà là một cơ duyên ngẫu nhiên, có được từ một di tích tại Phượng Khánh phủ, năm ngoái hắn liền nhờ Truy Phong Bộ, tránh thoát hết lần này tới lần khác những cuộc tập kích, cuối cùng thành công sống sót trở về.
Năm nay, bất kể là tốc độ hay chiến lực, tiến bộ của hắn càng rõ rệt, sao có thể bỏ qua con mồi trước mắt này chứ.
Sở Bàn Tử cõng Kim Tiểu Xuyên, thân hình cực nhanh, nhưng tốc độ của đối phương lại chẳng chậm chút nào, luôn giữ khoảng cách chừng năm mét.
Nếu đơn thuần luận tốc độ, Sở Bàn Tử phải hơn một bậc, nhưng hắn lại đang cõng một người.
Còn việc bỏ lại Kim Tiểu Xuyên một mình chạy thoát thân, căn bản không nằm trong lựa chọn của Sở Bàn Tử.
Phía sau, tu sĩ ngũ trọng đuổi theo cũng kinh hãi, đối phương thân hình đồ sộ như vậy, lại còn cõng một người, thế mà lại không chậm hơn hắn dốc sức truy đuổi, người ta lại còn là Khai Mạch tam trọng, nếu trưởng thành, vậy thì còn ghê gớm đến mức nào.
Hắn đoán Sở Bàn Tử chắc chắn có công pháp lợi hại, khao khát trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Nhất định phải giữ lại hai người này, nghĩ đến đây, hắn cắn răng, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm phù lục.
Linh lực vận chuyển, tấm phù lục liền phóng về phía hai người Sở Bàn Tử.
Phù lục vừa ra tay, lập tức hóa thành lôi điện, trực tiếp đánh trúng lưng Kim Tiểu Xuyên, lực đạo khổng lồ, khiến hai người lảo đảo bay xa bảy tám mét.
Y phục sau lưng Kim Tiểu Xuyên, đã hoàn toàn cháy đen.
Tu sĩ ngũ trọng nhìn hai người Kim Tiểu Xuyên lăn lóc trên đất, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Vì hành động lần này, hắn đặc biệt bỏ ra khoản tiền lớn, từ tông môn mua 10 tấm Bôn Lôi Phù, mỗi tấm đã tốn 15 viên linh thạch.
Nhưng hiệu quả sau khi sử dụng, hơi nằm ngoài dự liệu của hắn, trong tưởng tượng, một người còn chưa bước vào Khai Mạch cảnh, sau khi bị Bôn Lôi Phù đánh trúng, không chết cũng phải hộc ra nửa cân máu mới đúng, sao người trước mắt này, dường như không bị thương mấy.
Kỳ thực, Kim Tiểu Xuyên cũng khó chịu.
Vừa rồi hắn khí huyết cuồn cuộn, rất khó khăn mới áp chế xuống.
Tình thế trước mắt đã rất rõ ràng, bọn họ không trốn thoát được.
Cùng Sở Bàn Tử rất ăn ý nhìn nhau một cái, đã không trốn thoát được, vậy thì liều mạng thôi.
Hai người đứng dậy, vai kề vai đứng đó.
Lúc này, một tu sĩ tam trọng khác, thở hổn hển chạy tới.
“Biểu đệ, ta đối phó tên béo kia, tên gầy này giao cho ngươi, không thành vấn đề chứ.”
Tu sĩ ngũ trọng nói chuyện, mắt không rời hai người Kim Tiểu Xuyên.
“Biểu ca yên tâm, chỉ là một con kiến hôi còn chưa bước vào Khai Mạch cảnh mà thôi.”
“Được, chiến lợi phẩm, ta muốn thêm một quyển công pháp trên người tên béo kia, những thứ khác chúng ta chia đều.”
Còn chưa khai chiến, hai người đã trực tiếp thương lượng xong chiến lợi phẩm phân chia thế nào.
Tu sĩ ngũ trọng trực tiếp xông tới, tay phải một chưởng mang theo tiếng gió vỗ về phía Sở Nhị Thập Tứ.
Sở Bàn Tử ngoài Thiểm Điện Linh Tước Bát Pháp ra, cũng chỉ học một loại công pháp, đó chính là Kim Cương Khai Sơn Chưởng.
Lúc này hai người binh binh bàng bàng giao chiến, tu sĩ ngũ trọng thắng ở kinh nghiệm chiến đấu cùng tu hành cảnh giới, ưu thế của Sở Nhị Thập Tứ lại nằm ở thân pháp càng linh hoạt, mông lắc lư, công kích của tu sĩ ngũ trọng phần lớn đều vô ích.
Bên kia, biểu đệ tu vi Khai Mạch cảnh tam trọng, đi về phía Kim Tiểu Xuyên, trong mắt hắn, nếu bản thân không thể trong ba chiêu giành chiến thắng, thì có chút mất mặt.
“Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng, quy tắc trò chơi của Bách Nhật Hành Động là như vậy, đến âm tào địa phủ, đừng trách ta.”
Tu sĩ tam trọng toàn thân linh lực vận chuyển, đi đầu một quyền liền nện về phía ngực Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên lần đầu thực chiến, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, thân mình né sang bên cạnh, ngực thì né thoát, nhưng vai lại không thoát.
Chỉ nghe “Ầm!” một tiếng, vai trái của hắn trúng một quyền thật mạnh.
Tuy có đau đớn, nhưng không nghiêm trọng, Kim Tiểu Xuyên đánh giá một chút, linh lực trong cơ thể người trước mặt này, kém xa Sở Bàn Tử, thậm chí nói, kém gần một nửa.
Hắn bình thường mỗi ngày cùng Sở Bàn Tử tỷ thí, nắm đấm của Sở Bàn Tử nện lên người hắn, đều không có ảnh hưởng gì, huống chi người trước mặt này.
Đối phương một kích đắc thủ, biết Kim Tiểu Xuyên chiến lực không được, thân pháp cũng bình thường, càng thêm trăm phần tự tin, không ngừng vung nắm đấm công kích.