Chương 52: [Dịch] Cẩm Y Vô Song

Lễ vật (2)

Phiên bản dịch 4229 chữ

“Phụt!”

Tên lưu manh phun ra một ngụm máu tươi, ngã sấp xuống đất, không còn hơi thở.

Chỉ trong vài hơi thở, ba tên lưu manh hung thần ác sát đã nằm như những bao tải rách trong con hẻm bẩn thỉu.

Lâm Tuyên phủi phủi bụi bẩn không hề tồn tại trên vạt áo, đi đến bên cạnh ba người, lấy những túi tiền căng phồng từ thắt lưng họ xuống, nâng lên ước lượng rồi đặt vào trong bọc vải.

Sau đó, hắn nhanh chóng chỉnh lại y phục và búi tóc hơi rối, trên mặt lại nở nụ cười hiền dịu vô hại, khoan thai hòa vào dòng người ồn ào bên ngoài…

Trong tiểu viện của Lâm Tuyên.

A La đang ngồi xổm bên giếng nước trong sân rửa rau, quay đầu nhìn Lâm Tuyên, hỏi: “Lâm đại ca, hôm nay không phải là ngày nghỉ sao, buổi sáng huynh đã đi đâu vậy, ta đến tìm huynh mà không thấy ở nhà…”

“Sáng nay ta ra ngoài có chút việc.” Lâm Tuyên không giải thích chi tiết, hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”

A La vẩy vẩy những giọt nước trên tay, cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là hỏi huynh hôm nay muốn ăn gì, huynh không ở nhà, nên ta tự quyết định rồi.”

Lâm Tuyên nhớ ra một chuyện, đột nhiên hỏi: “Bình thường ngươi bán bánh ngọt ở đâu?”

A La đáp: “Ở phố Đông, có chuyện gì sao?”

“Phố Đông?”

Lâm Tuyên suy nghĩ một chút, nói: “Phố Đông cách nhà rất xa, sao ngươi lại nghĩ đến việc ra đó bán hàng?”

A La vén lại mấy sợi tóc rối trên trán, nói: “Chợ ở phố Đông lớn nhất và náo nhiệt nhất, buôn bán ở đó cũng tốt nhất, nên ta ra đó bán hàng…”

Nhớ lại chuyện hôm nay, Lâm Tuyên nói: “Trị an trong thành Tư Châu không được tốt lắm, ngươi là một cô nương, lại xinh đẹp như vậy, rất dễ gặp nguy hiểm, vẫn nên tìm một nơi gần nhà thì tốt hơn.”

A La hai má hơi đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “Ta cũng đâu có xinh đẹp lắm đâu…”

A La đối với vẻ đẹp của mình, rõ ràng là thiếu nhận thức đúng đắn.

Hôm nay Lâm Tuyên đã tự mình trải nghiệm, ‘sắc đẹp’ có thể mang đến phiền phức như thế nào.

Hắn không nói gì thêm, định ngày mai sẽ đến chỗ nàng bán hàng ngồi một lát.

Những thổ ty lớn nhỏ ở Tư Châu, có lẽ không coi Tĩnh Biên Tư ra gì, nhưng với thân phận Kỳ Quan, để trấn áp những tên côn đồ, lưu manh du đãng, vẫn là dư sức.

Nhớ ra một chuyện, Lâm Tuyên bước vào phòng, một lát sau lại đi ra, đưa cho A La một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ nhắn tinh xảo, điêu khắc tỉ mỉ, nói: “Đây là quà người ta tặng trong lần hộ tống thương đội trước, ta không dùng đến, ngươi cầm lấy đi.”

A La ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy?”

Lâm Tuyên đáp: “Một hộp phấn son.”

A La cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy, cười hì hì nói: “Cảm tạ Lâm đại ca, đây là lần đầu tiên có người tặng ta phấn son đó…”

Khóe mắt thấy Trương Hổ xuất hiện ở cổng sân, Lâm Tuyên thuận miệng nói: “Thương đội đó, chuyên kinh doanh phấn son…”

Để tránh nàng hiểu lầm, Lâm Tuyên đành phải nói như vậy.

Sự thật là, hôm nay khi thử đồ trang điểm ở Ngưng Hương Trai, hắn cảm thấy loại phấn son này rất hợp với A La, nên đã thuận tay mua luôn.

Nàng không chỉ mỗi ngày đi chợ nấu nướng giúp, ngay cả những việc bẩn thỉu như rửa bát rửa nồi cũng chủ động gánh vác, Lâm Tuyên muốn tặng nàng một món quà nhỏ để tỏ lòng cảm ơn.

Những ngày này, hắc bào nhân mỗi tối đều đến.

Mặc dù thái độ của y đối với Lâm Tuyên đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi lần đối mặt với y, trong lòng Lâm Tuyên vẫn phải chịu áp lực rất lớn.

Và loại áp lực này, khi ở cùng A La, sẽ được giải tỏa rất tốt.

Dù cho mỗi ngày ở cùng nàng thời gian rất ngắn, nhưng cũng có ý nghĩa phi thường.

Trương Hổ đi đến bên cạnh hai người, liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay A La, ngạc nhiên nói: “Đây không phải là ‘Ngưng Ngọc Chi’ mà Ngưng Hương Trai vừa mới ra mắt sao, một hộp nhỏ thế này, phải sáu lạng bạc đó, thê tử của ta vì nó mà mè nheo ta mấy ngày rồi, A La muội muội, xem ra bán bánh ngọt cũng kiếm không ít nhỉ, đã dùng được cả loại phấn son này rồi…”

A La cất hộp phấn son đi, lè lưỡi, nói: “Đồ đắt như vậy, ta làm sao mua nổi, là Lâm đại ca tặng ta đó.”

Trương Hổ nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyên, tên này cuối cùng cũng khai khiếu rồi sao?

Gã cười ha hả nói: “Thảo nào, sáu lạng bạc đối với Lâm đại ca của ngươi có là gì, hắn bây giờ là hồng nhân trước mặt Ngô Bách Hộ, trong Tĩnh Biên Tư không biết bao nhiêu người tranh nhau nịnh bợ hắn, không biết sau này cô nương nào có phúc khí được gả cho hắn…”

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩm Y Vô Song của Vinh Tiểu Vinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    166

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!