Tĩnh Biên Tư.
Cơn khủng hoảng này kết thúc nhờ sự dàn xếp của Ngô Bách Hộ, mọi người ở Tĩnh Biên Tư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có sắc mặt Thẩm Bách Hộ là khó coi, ngay cả tâm phúc như Hoàng Nhạc cũng không dám đến gần phòng trực của hắn.
Ai cũng biết Thẩm Bách Hộ đang tức giận điều gì, vừa mới nhậm chức không lâu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải Ngô Phó Bách Hộ ra tay, Tĩnh Biên Tư bây giờ vẫn còn bị người ta vây quanh, hắn đường đường là chính bách hộ, có thể nói là đã mất hết mặt mũi.
Tĩnh Biên Tư, Tĩnh Biên Tư, ý nghĩa tồn tại lớn nhất của Tĩnh Biên Tư chính là giữ yên biên cương, an ổn dân chúng, với tư cách là bách hộ của Tĩnh Biên Tư mà lại để dân chúng vây kín bên trong, không dám ra ngoài…
Nếu không phải bối cảnh của hắn sâu dày, chỉ riêng việc này cũng đủ để chôn vùi tiền đồ của hắn.
Sau khi tan tầm, mọi người trong Tĩnh Biên Tư ai về nhà nấy.
Lâm Tuyên vừa về đến nhà, A La đã chạy tới, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Lâm đại ca, huynh không sao chứ, hôm nay muội thấy rất nhiều người hung thần ác sát chặn ở cửa Tĩnh Biên Tư…"
Lâm Tuyên mỉm cười, nói: "Ta không sao, người có chuyện là kẻ khác…"
Chính hắn là người sai người chặn Tĩnh Biên Tư, hắn có thể có chuyện gì được chứ?
Nhờ vào kinh nghiệm từ kiếp trước, đối với các loại đấu đá trong thể chế, Lâm Tuyên đã thấy quá nhiều, tự nhiên cũng tích lũy được một số kinh nghiệm.
Thấy sắc mặt A La có chút tái nhợt, Lâm Tuyên không khỏi hỏi: "Muội sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch thế, trong người không khỏe ở đâu à?"
A La ôm bụng dưới, mặt hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói: "Không sao đâu, phận nữ nhi… mỗi tháng đều có mấy ngày không thoải mái."
Lâm Tuyên lập tức hiểu ra, hắn không nói gì, xoay người đi vào nhà bếp.
Một lát sau, hắn bưng một bát nước gừng đường đỏ có một quả trứng gà bước ra, đưa cho A La, nói: "Uống bát nước gừng đường đỏ này, chắc sẽ đỡ hơn một chút."
A La đưa tay nhận lấy, e thẹn nói: "Cảm ơn Lâm đại ca."
Nàng bưng bát lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ mãn nguyện, vui vẻ nói: "Ngọt quá…"
Lâm Tuyên nói: "Trong bếp còn dư một ít đường đỏ, lúc về muội mang theo đi, ta đi nấu cơm trước đã."
A La đặt bát xuống, nói: "Muội giúp huynh…"
Lâm Tuyên xua tay, nói: "Muội cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay một mình ta nấu cơm là được rồi."
Giọng hắn không cho phép từ chối, A La cũng không cố chấp, ngồi trên ghế đá trong sân, bưng bát, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt thì dõi theo bóng người đang bận rộn trong bếp, hàng mi dài khẽ chớp, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì…
Ăn cơm xong, Lâm Tuyên cũng từ chối ý định rửa nồi của A La, bảo nàng về nghỉ ngơi trước.
Đợi hắn rửa nồi, rửa bát xong, vừa quay đầu lại đã thấy hắc bào nhân khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, đang nhìn hắn.
Chưa đợi hắn mở lời, hắc bào nhân đã thản nhiên nói: "Cũng không tệ nhỉ, hai người các ngươi cũng bắt đầu chung sống rồi đấy…"
Lâm Tuyên giải thích: "Chỉ là ăn chung bữa cơm thôi, đại nhân đừng hiểu lầm."
Hắc bào nhân khẽ xua tay, nói: "Chỉ cần ngươi làm tốt việc của mình, những chuyện khác ta không quan tâm, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, đừng lún vào quá sâu, đây là vì tốt cho ngươi…"
Lâm Tuyên gật đầu: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Hắc bào nhân tiếp tục hỏi: "Ngươi đã thuyết phục Điền gia và Dương gia giúp ngươi diễn vở kịch này như thế nào?"
Lâm Tuyên đáp: "Ta và Điền gia đã có một cuộc giao dịch."
Hắc bào nhân hỏi dồn: "Giao dịch gì?"
Lâm Tuyên không giải thích ngay, mà lấy từ trong tủ bếp ra một túi vải cỡ lòng bàn tay, đưa cho hắc bào nhân.
Hắc bào nhân mở túi vải ra, phát hiện bên trong là những hạt nhỏ màu trắng tinh.
Phản ứng đầu tiên của y là muối tinh, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, hạt của vật này lớn hơn muối rất nhiều.
Lâm Tuyên giải thích: "Đây là đường trắng tinh luyện, vị của nó tinh khiết, màu trắng như tuyết, hoàn toàn không phải loại đường đỏ thô sơ có thể so sánh được, ta đã dùng phương pháp tinh luyện đường trắng để giao dịch với Điền gia…"
Hắc bào nhân quay người, bốc một nhúm đường trắng cho vào miệng.
Đúng như lời Lâm Tuyên nói, loại đường hạt màu trắng như tuyết này có vị rất tinh khiết, ngon hơn nhiều so với đường đỏ trên thị trường.
Trên thị trường, giá đường đỏ còn đắt hơn muối một chút, dân thường căn bản không ăn nổi.
Loại đường trắng vừa đẹp mắt vừa ngon miệng này chắc chắn sẽ được giới nhà giàu săn đón, lợi nhuận có thể còn cao hơn cả muối tinh.
Giọng hắc bào nhân có chút kinh ngạc: "Ngươi học được kỹ thuật này từ đâu?"
Lâm Tuyên nói: "Là do ta tìm tòi trong lúc nấu nướng mà ra, khi nấu một số món ăn, thêm một chút đường có thể làm tăng hương vị đáng kể, nhưng thêm đường đỏ sẽ ảnh hưởng đến màu sắc của món ăn, vì vậy ta đã nghĩ cách tinh luyện ra loại đường không màu…"
Câu này, Lâm Tuyên không hề nói dối nửa lời.
Hắn đối với việc nấu ăn vẫn có tiêu chuẩn nhất định, sẽ không vì tiện lợi mà làm qua loa cho xong.
Trước đó hắn đã đi mấy cửa hàng nhưng chỉ mua được đường đỏ và đường đen, khi hắn nhắc đến đường cát trắng, tên tiểu nhị lại tỏ vẻ chưa từng nghe qua.