Chương 85: [Dịch] Cẩm Y Vô Song

Tương kế tựu kế (2)

Phiên bản dịch 5478 chữ

Muốn tiêu diệt hoàn toàn đám thổ phỉ này, ít nhất cần lực lượng đông hơn chúng vài lần.

Trước khi nắm rõ ngọn ngành, cho dù là Bách Hộ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Cấp bậc Bách Hộ tuy có hộ thể cương khí, nhưng địch trong tối, ta ngoài sáng, hộ thể cương khí lại cực kỳ tiêu hao chân khí. Một khi chân khí cạn kiệt, Bách Hộ cũng có thể bỏ mạng trong đó, huống hồ là Kỳ Quan bình thường.

Theo tình báo của Ngô Bách Hộ, thủ lĩnh thổ phỉ ở núi Ưng Chủy chính là biểu huynh của Hoàng Nhạc.

Hành động lần này, rất có thể là cái bẫy do gã và Thẩm Bách Hộ giăng ra.

Nếu Trương Hổ và Trần Báo thật sự đi, e rằng lành ít dữ nhiều.

Ở thế giới này, Lâm Tuyên không có mấy bằng hữu, và hắn không muốn mất đi bất kỳ ai.

Một khắc sau, cánh cửa phòng khép hờ sau lưng Lâm Tuyên vang lên một tiếng động nhỏ.

Hắc bào nhân đi đến trước mặt Lâm Tuyên, ánh mắt lướt qua tờ giấy trên bàn, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thản nhiên nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Tuyên đứng dậy, đáp: “Đã nghĩ kỹ rồi.”

Bọn chúng đã bày ra gian kế, vậy ta chi bằng tương kế tựu kế.

Đối với Kỳ Quan của Tĩnh Biên Tư, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.

Nhưng đối với mật thám Nam Chiếu, đêm tối mới là địa bàn của y.

Hắc bào nhân khoanh tay trước ngực, nói: “Cũng được, theo ta lâu như vậy, cũng đến lúc kiểm tra xem ngươi đã học được mấy phần bản lĩnh. Cứ lấy bọn chúng làm bài kiểm tra nhỏ đầu tiên của ngươi đi...”

...

Núi Ưng Chủy.

Núi Ưng Chủy nằm ở phía tây thành Tư Châu ba mươi dặm, vì đỉnh núi có hình dáng giống mỏ chim ưng nên mới có tên như vậy.

Ngày thường, bất kể là lữ khách qua đường hay thương nhân đi buôn, đều cố tình đi vòng qua khu vực núi Ưng Chủy, chỉ vì trên ngọn núi này có một đám sơn tặc chiếm cứ, thường xuyên xuống núi cướp bóc.

Ba mặt của núi Ưng Chủy đều là vách đá cheo leo, chỉ có phía đông là có một con đường mòn để lên núi.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi con đường núi quanh co, ánh lên một màu trắng bệch.

Hoàng Ngũ dựa vào một tảng đá lớn bên đường mòn, hai mí mắt đã díu lại từ lâu, thanh đại đao trong tay cũng bị gã vứt bừa dưới chân.

Đại đương gia bảo gã gác đêm ở đây, nếu thấy kẻ khả nghi xuất hiện thì phải lập tức men theo đường nhỏ lên núi báo tin.

Lúc này đã là nửa đêm về sáng, đừng nói là người, ngay cả một bóng ma cũng không thấy, còn hai canh giờ nữa mới đến lúc đổi gác, gã định chợp mắt một lát.

Cơn buồn ngủ vừa ập đến, Hoàng Ngũ bỗng trợn tròn hai mắt, cơn đau nhói từ cổ họng truyền đến khiến mọi sự mệt mỏi của gã tan biến trong chốc lát.

Gã muốn hét lên, nhưng yết hầu đã bị người ta bóp nát, miệng mũi cũng bị một bàn tay bịt chặt, hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Rắc!

Sau một tiếng giòn tan, cổ của gã bị vặn sang một góc kỳ dị, cả người mềm nhũn trượt dọc theo tảng đá xuống đất, không còn hơi thở.

Một lát sau.

Trên đường núi.

Lưu Tam ngồi xếp bằng sau một gốc cây bên đường, hơi thở tuân theo một quy luật độc đáo, thỉnh thoảng lại ló đầu ra nhìn con đường mòn được ánh trăng chiếu sáng.

Vì tối nay phải canh gác, gã đã cố tình ngủ cả ngày, lúc này tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Hai ngày nay, bọn họ vừa cướp được một thương đội, bên trong có không ít đồ có giá trị.

Đợi đại đương gia bán hết hàng hóa, gã cũng sẽ được chia một khoản không nhỏ, cộng thêm số tiền tích góp hai năm nay, gã định đến chợ đen mua một bình dịch tôi cốt, đến lúc đó, gã có thể tấn thăng bát phẩm.

Tấn thăng bát phẩm rồi, gã sẽ rửa tay gác kiếm.

Đến lúc đó, dù là làm hộ vệ cho người ta hay áp tiêu cũng đều tốt hơn cái nghề liếm máu trên lưỡi đao này...

Trên đường núi bỗng vang lên tiếng bước chân, trong đêm khuya tĩnh mịch lại càng thêm rõ ràng.

Lưu Tam ngưng thần, lập tức nín thở, khẽ ló đầu nhìn về phía con đường mòn.

Ngay sau đó, cả người gã thả lỏng, chủ động bước ra từ sau gốc cây, ngạc nhiên nói: “Lão Ngũ, chưa đến giờ đổi gác, ngươi lên núi làm gì...”

Ầm!

Một luồng quyền phong gào thét ập tới, hai mắt Lưu Tam lồi ra, cả lồng ngực lõm sâu xuống.

“Địch tập kích!”

Gã kinh hãi, muốn hét lên để báo động, nhưng miệng vừa mở đã bị ‘Hoàng Ngũ’ bịt chặt, không thể phát ra âm thanh, ánh sáng trong mắt dần lụi tàn.

Rắc!

Để chắc chắn đối phương đã chết hẳn, sau khi một đòn đánh nát tim, Lâm Tuyên còn ra tay vặn gãy cổ người này, sau đó kéo xác gã về sau gốc cây, dựa vào thân cây.

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Hơn nữa vừa ra tay đã là song sát.

Ngay cả chủ nhân của cơ thể này, dưới sự bảo bọc của Thẩm Bách Hộ suốt ba năm, hai tay cũng chưa từng vấy máu.

Lâm Tuyên đứng tại chỗ, hồi lâu không có hành động tiếp theo.

Đợi tâm trạng ổn định lại đôi chút, hắn mới hít một hơi thật sâu, bước ra từ sau gốc cây, men theo con đường mòn chậm rãi đi lên núi.

Một bóng người toàn thân bọc trong hắc bào, đi trong bóng râm của núi rừng, lẳng lặng bám theo sau hắn.

Suốt chặng đường, biểu hiện của Lâm Tuyên, nàng đều thu hết vào mắt.

Giết liền hai tên lính gác ngầm, ra tay gọn gàng dứt khoát, không để lại một tia dấu vết, rất ít mật thám nào trong lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ có thể làm được như hắn.

Điều càng hiếm có hơn là, thân thủ gọn gàng ấy lại là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của hắn.

Bất kể là khả năng học hỏi hay thủ đoạn chính trường, hắn đều vô cùng xuất sắc.

Huống chi hắn còn có thiên phú tinh thần lực đáng sợ.

Loại người này, trời sinh đã định sẵn để làm mật thám.

Chỉ cần có thời gian, e rằng hắn sẽ leo lên trên cả nàng.

Tự tay đào tạo ra một mật thám vượt qua chính mình — nàng mong chờ ngày đó đến.

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩm Y Vô Song của Vinh Tiểu Vinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    201

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!