Đại đương gia vừa dứt lời, đám phỉ tặc đang định hành động thì một bóng người từ trong đám đông bước ra.
Đó là một gã đàn ông gầy gò, gã nhìn Lâm Tuyên vài lần, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, quay đầu nói với 'Độc Hạt' Chu Bưu: “Đại ca, để ta thử hắn trước, ta muốn xem tên kỳ quan của Tĩnh Biên Tư này rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng…”
Chu Bưu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi cẩn thận một chút, thực lực của hắn tuy không bằng ngươi nhưng công pháp tu hành lại không hề đơn giản.”
Hoàng Nhạc đã nói, Lâm Tuyên này mới nhập Bát phẩm được một tháng, còn thực lực của Nhị đương gia đã là Bát phẩm trung kỳ, đánh bại hắn không phải là chuyện khó.
Gã đàn ông kia cười nói: “Yên tâm đi!”
Dứt lời, gã đột nhiên giẫm mạnh chân xuống đất, cả người lao ra như một con rắn độc, hàn quang trong tay lóe lên, trường đao hung hãn chém về phía Lâm Tuyên.
Đối mặt với nhát đao lăng lệ này, Lâm Tuyên không hề né tránh, thân hình hơi chùng xuống, thuận thế bày ra thế Bàn Thạch Trang, nắm đấm phải từ dưới lên trên, mang theo khí thế băng sơn liệt thạch, đấm thẳng vào lưỡi đao.
Ầm!
Nắm đấm và lưỡi đao va chạm, phát ra tiếng vang chói tai như kim loại va vào nhau.
Nụ cười tàn nhẫn trên mặt gã đàn ông gầy gò lập tức cứng lại, sau đó biến thành kinh hãi.
Gã cảm thấy đao của mình không phải chém vào xương thịt, mà là chém vào một tảng đá cứng.
Một luồng kình lực mạnh mẽ từ lưỡi đao phản chấn ngược lại, hất văng thanh đao trong tay gã, nắm đấm kia vẫn không giảm tốc độ, va vào nắm đấm của gã.
Rắc!
Một tiếng xương gãy giòn tan đột ngột vang lên.
“A!”
Gã đàn ông gầy gò hét lên một tiếng thảm thiết, cổ tay cầm đao bị vặn vẹo thành một góc kỳ dị, để lộ ra mảnh xương trắng ởn, trường đao trong tay cũng văng ra, rơi xuống đất kêu “loảng xoảng”.
Mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, gã kinh hãi nhìn người trước mặt.
Mẹ kiếp, đây mà là mới nhập Bát phẩm sao?
Đây rõ ràng là Bát phẩm đỉnh phong!
Hoàng Nhạc chết tiệt, tình báo mà hắn đưa là giả!
Chỉ một chiêu, Nhị đương gia Bát phẩm trung kỳ đã bị phế một cánh tay.
Cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt này khiến đám sơn tặc vốn đang rục rịch xông lên lập tức chết sững tại chỗ, không một ai dám tiến lên trước…
Một quyền này có thể phế đi cánh tay của Nhị đương gia, nếu là bọn chúng trúng phải, chẳng phải sẽ chết ngay tại chỗ sao?
Ngay cả Độc Hạt Chu Bưu đang đứng một bên quan sát cũng không khỏi biến sắc, Hoàng Nhạc nói thực lực của người này chỉ vừa mới nhập Bát phẩm, nhưng xét theo lực đạo của cú đấm vừa rồi, thực lực của tên kỳ quan này chẳng hề thua kém gã.
“Cùng lên, giết hắn!”
Gã không tự mình ra tay mà lại hạ lệnh lần nữa.
Đại đương gia đã ra lệnh, đám sơn tặc chỉ đành nghe lệnh, vung vũ khí xông lên.
Lâm Tuyên nhặt thanh đao dưới đất lên, dũng mãnh lao vào nghênh chiến.
Trong chốc lát, khắp hang động đều là tiếng kim loại va chạm.
Có tiếng vũ khí va vào nhau, cũng có tiếng lưỡi đao chém lên người Lâm Tuyên.
Thực lực của Hắc Phong Động mạnh hơn nhiều so với tin tình báo của Tĩnh Biên Tư, cho dù Lâm Tuyên đã ngấm ngầm giải quyết không ít, nhưng những người còn lại vẫn có thể gây ra mối đe dọa rất lớn cho hắn.
Dù sao hai tay cũng khó địch lại bốn tay, đối mặt với vòng vây của hơn hai mươi người, hắn không thể nào lo được hết trước sau trái phải.
Một quyền vừa rồi nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất đã tiêu hao không ít khí lực của hắn.
Cũng may trong hơn hai mươi người này, võ giả thực sự nhập phẩm chỉ có chưa tới mười người.
Vũ khí của bọn chúng chém lên người Lâm Tuyên, có thể mang lại cho hắn chút đau đớn.
Còn những tên sơn tặc chưa nhập phẩm, khi hắn vận công, dù có đứng yên cho chúng dốc toàn lực chém, cũng chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Thế nhưng, tuy thân thể hắn cường tráng, quần áo trên người lại chỉ là vải thô.
Rất nhanh, trên người Lâm Tuyên đã không còn một mảnh vải nguyên vẹn.
Áo ngoài lẫn áo trong đều bị chém thành từng mảnh vụn.
Đối mặt với hiểm nguy đến tính mạng, Lâm Tuyên lúc này cũng đã giết đến đỏ mắt, trông như một huyết nhân, dù phần lớn máu này là của kẻ địch.
Nhưng lúc này, khí lực trong cơ thể hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mấy tên võ giả Cửu phẩm kia đã để lại không ít vết thương trên người hắn.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Tuyên không hề hoảng sợ.
Có một điều hắn rất chắc chắn, đó là hắc bào nhân này tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn bị chém chết.
Bên ngoài vòng vây, Chu Bưu thấy tên kỳ quan kia đã là nỏ mạnh hết đà, hẳn là không còn uy hiếp gì với mình, lúc này mới chậm rãi bước về phía hắn.
Nhưng rất nhanh, bước chân của gã đã dừng lại.
Một bóng người mặc hắc bào, đeo mặt nạ ác quỷ, đã xuất hiện trước mặt gã một cách quỷ dị.
Chu Bưu sắc mặt biến đổi, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi là ai..."
Lời của gã còn chưa nói xong thì đã không thể nói được nữa.
Một bàn tay đeo găng tay lụa đen đã bóp lấy cổ của gã.
Rắc!
Sau một tiếng gãy giòn, vị võ giả Bát phẩm đỉnh phong này đầu lệch sang một bên, thi thể nặng nề ngã xuống đất.
Tên gầy gò bị đứt một tay, thấy đại đương gia cứ thế mà chết, đến nỗi quên cả cơn đau trên cánh tay, kinh hãi nhìn thi thể của gã ngã xuống đất.