Chương 90: [Dịch] Cẩm Y Vô Song

Toàn Tư đều kinh hãi! (1)

Phiên bản dịch 5025 chữ

Sáng sớm.

Tĩnh Biên Tư.

Trong một gian trực phòng của kỳ quan, Trương Hổ và Trần Báo ngồi trên ghế, Trương Hổ thỉnh thoảng lại đứng dậy, đi ra sân nhìn thoáng qua cổng lớn của Tĩnh Biên Tư, rồi lại chắp tay sau lưng đi vào.

Lâm Tuyên hôm qua đã nói, bảo bọn họ sáng nay đừng vội đi, hắn có thứ muốn giao cho họ.

Thế nhưng giờ điểm danh đã qua nửa canh giờ, mà Lâm Tuyên vẫn chưa xuất hiện.

Trước đây hắn chưa bao giờ đến muộn.

Trong lòng Trương Hổ không khỏi dấy lên lo lắng.

Cùng lúc đó.

Trực phòng Bách hộ.

Hoàng Nhạc chắp tay với Thẩm Thanh Nhai, nói: “Đại nhân, tên Lâm Tuyên đó ỷ có Ngô Bách Hộ chống lưng mà thật sự coi trời bằng vung, đã vào nha môn nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu…”

Thẩm Thanh Nhai lạnh nhạt liếc gã một cái, không nói một lời.

Hậu quả của chuyện lần trước còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.

Sai lầm của hắn đã để cho gian đảng nắm được thóp, vin vào cớ đó mà gây khó dễ trên triều đình, khiến phe Thanh lưu mất hết thể diện.

Ngô Hiển Nhân hiện đang lên như diều gặp gió, hoàn toàn không nể mặt vị Bách hộ chính chức như hắn, lão sống chết bảo vệ tên Lâm Tuyên đó, Thẩm Thanh Nhai cũng đành bất lực.

Hắn nhìn sang Hoàng Nhạc, hạ giọng hỏi: “Người biểu huynh kia của ngươi, có đáng tin không…”

Hoàng Nhạc gật đầu, nói: “Đại nhân yên tâm, tuyệt đối đáng tin, chỉ cần bọn chúng dám đi, thì đừng hòng toàn mạng trở về, chúng ta phải để tất cả mọi người biết, kết cục của việc lại gần tên Lâm Tuyên đó là gì…”

Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa bước vào.

Hoàng Nhạc quay đầu lại nhìn, lập tức ngậm miệng, chắp tay cúi người nói: “Thuộc hạ tham kiến Văn Nhân Tổng Kỳ.”

Văn Nhân Nguyệt không hề che giấu vẻ chán ghét trong mắt, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

“Thuộc hạ cáo lui!”

Hoàng Nhạc cúi rạp người, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Văn Nhân Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Thanh Nhai, chất vấn: “Ngươi phái hai kỳ quan dưới trướng ta đi dò xét sào huyệt của tặc khấu?”

Thẩm Thanh Nhai gật đầu, nói: “Bọn phỉ này cướp bóc thương đội có quan hộ tống, tội không thể tha, bắt buộc phải tiêu diệt, để tránh những thương vong không cần thiết, việc thăm dò tình hình của chúng trước là rất cần thiết.”

Văn Nhân Nguyệt hỏi: “Một kỳ quan của Tĩnh Biên Tư, cộng thêm cả hộ vệ của thương đội mà còn không phải là đối thủ của đám tặc khấu đó, ngươi phái hai kỳ quan đi, chẳng phải là đẩy họ vào chỗ chết sao?”

Thẩm Thanh Nhai đứng dậy, trầm giọng nói: “Họ ăn bát cơm này, trách nhiệm của quan lại Tĩnh Biên Tư chính là bảo vệ bờ cõi, an định dân chúng, nhiệm vụ có thương vong là điều khó tránh khỏi, nếu như ai cũng tham sống sợ chết, thì ai sẽ bảo vệ giang sơn xã tắc?”

Nhìn bộ dạng căm phẫn sục sôi vì nghĩa của Thẩm Thanh Nhai, Văn Nhân Nguyệt chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.

Thẩm Thanh Nhai tiến lên, giọng điệu mềm mỏng hơn, nói: “Biểu muội, ta biết trong lòng muội có chính khí, nhưng đây là quan trường, mà quan trường thì có quy tắc của quan trường, muội có biết, lần này họ Ngô đã gây ra cho chúng ta tổn thất lớn đến mức nào không, nếu không dùng chút thủ đoạn khác, chúng ta làm sao đấu lại được đám gian đảng đó?”

Văn Nhân Nguyệt hít sâu một hơi, không hề phản bác Thẩm Thanh Nhai.

Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu cái gọi là quy tắc quan trường, nhìn Thẩm Thanh Nhai, nàng trầm giọng nói: “Ta sẽ không để kỳ quan dưới trướng của mình đi chịu chết, tình hình của đám tặc khấu đó, ta sẽ tự mình đi thăm dò cho rõ.”

Sắc mặt Thẩm Thanh Nhai trầm xuống, cái gọi là tặc khấu, là do hắn chỉ thị, mục đích là để đả kích phe của Ngô Hiển Nhân, hắn lạnh lùng nói: “Biểu muội, cữu cữu bảo muội đến đây là để giúp ta, chứ không phải để gây rối cho ta!”

Hắn vừa dứt lời, trong sân của Tĩnh Biên Tư bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao cực lớn.

Giờ phút này, các trực phòng trong Tĩnh Biên Tư, bất kể là kỳ quan hay vệ sĩ, đều lao ra khỏi phòng, đổ dồn về phía sân, nhìn về phía một bóng người đang đứng giữa sân.

Giờ điểm danh đã qua từ lâu, Lâm Tuyên mãi mới xuất hiện tại Tĩnh Biên Tư.

Hắn không mặc chế phục của kỳ quan, mà mặc một bộ y phục vải thô, bộ y phục này dính đầy vết máu, mà trên cánh tay để trần của Lâm Tuyên, mấy vết thương cũng đang rỉ máu.

Mọi người thấy vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám làm kỳ quan của Tĩnh Biên Tư bị thương đến mức này?

Trương Hổ và Trần Báo là những người đầu tiên xông đến bên cạnh Lâm Tuyên, Trần Báo đỡ lấy hắn, kinh hãi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Hổ hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, gầm lên: “Là kẻ nào làm!”

Trong đám người, trên mặt Hoàng Nhạc lộ ra một tia vui mừng, tuy không biết là ai làm, nhưng nhìn thấy Lâm Tuyên thê thảm như vậy, trong lòng gã tràn ngập khoái cảm.

Ngô Bách Hộ lúc này cũng từ trong trực phòng bước ra, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, trước tiên là quay người trở về phòng, sau đó lại vội vàng chạy ra, từ một bình sứ đổ ra mấy viên đan dược, nói với Lâm Tuyên: “Uống mấy viên đan dược này trước đi…”

Lâm Tuyên nhận lấy đan dược từ tay Ngô Bách Hộ, một hơi ném hết vào miệng.

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩm Y Vô Song của Vinh Tiểu Vinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    287

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!