Mấy người tại đó bất giác nhìn theo hướng âm thanh vọng tới.
Chỉ thấy nơi chân trời, một con thanh điểu thần tuấn phi phàm đang nhẹ nhàng bay đến, đôi cánh nó lấp lánh rực rỡ, tựa ngọc bích lưu ly.
Trên lưng chim, một nữ tử vận trường bào trắng muốt đang khoanh chân tĩnh tọa, dung nhan tuyệt mỹ, không phải Từ Mẫn thì còn ai vào đây?
“Người của Ma Môn, vẫn chưa chịu nhớ đời!”