Chương 94: [Dịch] Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể

Tránh xa vị sư huynh này

Phiên bản dịch 7157 chữ

Trên đường lớn.

Cố Án thu một viên linh thạch rồi rời đi.

Chẳng hề để tâm đối phương sẽ phản ứng ra sao.

Lúc này nhìn viên linh thạch vừa mất trong tay, Lữ Văn lại cảm thấy có phần may mắn.

"Đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình."

Lão cúi đầu nói.

Lời vị sư huynh kia nói, trong lòng lão có chút nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều.

Chỉ có thể nhanh chân rời đi.

Để tránh bị "mượn" linh thạch, lão thường lĩnh tài nguyên vào lúc muộn.

Dễ dàng tránh được ánh mắt của một số người.

Hôm nay vận khí không tốt, bị nhắm trúng.

Hoặc có lẽ một số người đã bắt đầu nhắm người từ buổi chiều.

Chỉ là chưa kịp ra khỏi tông môn, lão lại gặp mấy kẻ quen mặt.

Ba gã đại hán đi tới, nhìn Lữ Văn cười bảo: "Lữ lão đầu? Lâu rồi không gặp, ngươi sao biết dạo này ta đang túng thiếu vậy?"

Gã tráng hán híp mắt lại, cảm thấy hôm nay vận khí thật tốt.

"Mượn" linh thạch, đương nhiên tìm kẻ biết rõ gốc gác là tốt nhất.

Tìm mấy kẻ không rõ lai lịch, đối phương dễ làm mất linh thạch.

Lúc đó, gã còn nghi ngờ bản thân, có phải khắp nơi đều là người như vậy không.

May mắn là, không đến mức khoa trương như vậy.

Nhưng sau khi bị ép nhặt được linh thạch, gã cũng thu liễm đi nhiều.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Không phải không có lý.

Nhưng hôm nay không phải đối phương tự mình đưa tới cửa sao, làm gì có lý do không mượn.

"Sư huynh, ta..." Lữ Văn mở miệng.

Nhưng đối phương không cho lão cơ hội mở lời:

"Ta cũng biết ngươi chẳng có bao nhiêu linh thạch, chúng ta cũng không quá đáng, mỗi người một viên là được."

Lữ Văn nhìn người trước mặt, trong lòng chua xót.

Lão há miệng, nhất thời không biết phải mở lời thế nào.

Nhất là những kẻ này đã vây lại.

Thực ra trong tông môn có rất nhiều người, phần lớn là không bị mượn linh thạch.

Nhưng hết lần này tới lần khác lão lại rất hay gặp phải.

Già rồi, không còn tương lai, cho nên, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Lão từng phản kháng, nhưng kết cục càng tệ hơn.

Cảm nhận linh thạch trong ngực, lão cúi mày.

Chỉ là rất nhanh bụng đã cảm thấy đau đớn, cả người bay ngược ra ngoài.

Vẻ mặt chật vật, lão nhìn ba người cầu xin: "Sư huynh..."

"Ngươi nói đi." Ba người đã tới gần, lạnh lùng nhìn lão.

Lúc này, nhìn ba người, Lữ Văn đột nhiên nhớ tới lời vị sư huynh kia vừa nói, lão nghiến răng cất lời:

"Vừa rồi có một vị sư huynh nói, viên linh thạch này của ta là nhặt được của ngài ấy."

"Lấy sư huynh khác ra dọa ta?" Gã tráng hán cười ha hả.

Lúc này Lữ Văn vội bổ sung: "Người đó bảo ta gọi là Cố sư huynh."

Vốn còn đang cười lớn, gã tráng hán ngẩn người.

Cả ba người đều khựng lại.

"Ngươi nói ai? Cố Án?"

"Ta, ta biết ngài ấy họ Cố."

"Ngươi nhặt được linh thạch của ngài ấy?"

"Phải, phải."

Ba người cùng lùi lại một bước.

Nhìn nhau.

"Đồ chết tiệt, lại là Cố lão đầu."

"Vậy còn mượn không?"

"Chúng ta mượn ba viên phải trả mấy viên?"

Nhất thời ba người tức giận mắng: "Cậy mình tu vi mạnh, liền ngang ngược càn rỡ như vậy, đợi ta Luyện Khí tầng tám nhất định phải tìm hắn tính sổ."

"Ta nghe nói sư huynh Luyện Khí tầng tám cũng nhặt được linh thạch của hắn." Một gã tráng hán khác nói.

Hai người còn lại: ...

"Đi đi đi, xui xẻo quá, cái lão già nửa chân xuống mồ kia, âm hồn bất tán." Ba người vừa mắng vừa đi.

Người khác có lẽ không biết Cố lão đầu này là ai, nhưng trong giới "mượn" linh thạch của bọn hắn, thì cái tên này đã sớm truyền khắp.

Nhìn ba người rời đi, Lữ Văn có chút khó tin.

Nhớ lại vị sư huynh vừa rồi, lão đứng ngây tại chỗ.

Một loại cảm xúc khó tả từ trong lòng trào dâng.

Lão nhập môn nhiều năm, ban đầu còn tốt, sau này tu vi không thể tiến thêm, dần dần già đi.

Không còn ai vì lão làm bất cứ chuyện gì.

Cũng chưa từng có ai giúp đỡ lão.

Bởi vì lão không có giá trị đó.

Hôm nay dường như gặp được một vị sư huynh không giống vậy.

Cùng lúc đó.

Cố Án đi ra khỏi tông môn.

Thực ra vừa rồi nói với lão giả kia những lời đó, có chút bốc đồng.

Nhưng nhất thời bốc đồng nói ra thì cũng nói rồi.

Hy vọng không mang đến phiền phức.

Nếu có, cũng chỉ có thể nghiến răng chấp nhận.

Nói đã nói rồi, làm cũng đã làm rồi.

Tự nhiên không cần lo lắng quá nhiều.

Trên đường đi tới thành, Cố Án nhìn thấy hai vị tiên tử.

Một người là Tằng Lan với sắc mặt hơi tái nhợt, người còn lại dường như là một vị tiên tử có quan hệ không tệ với nàng.

Cố Án nhìn qua, đối phương cũng nhìn lại.

Nhất thời, vị tiên tử lạ mặt kia dường như giật mình, kéo Tằng Lan nhanh chóng bỏ chạy.

Cố Án nghi hoặc, cũng không nghĩ nhiều.

Mà Tằng Lan rời đi trong lòng còn đầy nghi vấn:

"Mông sư tỷ sao vậy?"

Mông sư tỷ nhìn lại phía sau, hơi sợ hãi nói: "Vị sư huynh kia sau này thấy thì cố gắng tránh xa một chút."

"Người đó làm sao vậy?" Tằng Lan có chút khó hiểu.

"Là vị sư huynh thường xuyên làm rơi linh thạch, không thích nghe người khác gọi là sư đệ đó. Ta với một số sư huynh sư tỷ cũng xem như quen biết, bọn họ đều hình dung người này như vậy." Mông sư tỷ nhỏ giọng nói.

Tằng Lan hơi khó hiểu.

"Chính là người đó ghét nhất bị gọi là sư đệ, hễ không vui là động thủ." Mông sư tỷ nói:

"Ta nghe nói không ít người bị hắn đánh rồi."

Nghe vậy, Tằng Lan suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.

Đúng là chuyện như vậy, sau đó tò mò hỏi: "Vậy sư huynh thường xuyên làm rơi linh thạch, là sao?"

"Giống như mượn linh thạch, nhưng hắn không tìm một người, mà là một đám người." Mông sư tỷ thì thầm:

"Nghe nói hắn thiếu linh thạch, sẽ tìm một đám sư huynh sư tỷ, hỏi bọn họ có nhặt được linh thạch không.

Sau đó chính là một trận đại chiến, cả đám người đều không phải là đối thủ của hắn.

Cuối cùng mỗi người bị ép nhặt được năm viên linh thạch của hắn."

Tằng Lan kinh ngạc kêu lên, không ngờ vị sư huynh này lại là người như vậy.

Nhưng sao nàng chưa từng nghe nói qua?

Cố Án không biết người khác nói về mình như thế nào.

Nhưng những sư đệ sư muội "mượn" linh thạch kia, thấy hắn đều phải tránh xa.

Điều này thì hắn biết.

Dù sao lĩnh linh thạch xong, hắn thích đi dạo khắp nơi.

Chờ người khác chủ động tới gần.

Quả thực có không ít người tốt bụng hào phóng giúp đỡ.

Hiện tại thì không còn ai nữa.

Chợ trong thành.

Cố Án chuyên xem thuật pháp.

Thuật pháp Luyện Khí là nhiều nhất.

Sau đó hắn thấy thuật pháp Trúc Cơ tại một sạp hàng.

"Chỉ có kiếm pháp thôi sao?" Cố Án tò mò hỏi.

Người bày hàng là một nam nhân trung niên, nói: "Luyện Khí? Ngươi mua?"

"Mua giúp bằng hữu của ta, hắn đang đi dạo ở bên kia." Cố Án thuận miệng nói.

"Kiếm pháp, đao pháp, quyền pháp, bằng hữu của ngươi muốn loại nào?" Chủ sạp hỏi.

"Quyền pháp." Cố Án trả lời.

Sau đó một quyển sách cổ xưa đặt xuống trước mặt Cố Án.

Trên đó viết ba chữ lớn 《Trấn Hải Quyền》.

Lật xem sơ qua phần đầu, Cố Án cảm thấy hẳn là thật.

Cùng Khai Sơn Quyền dường như cùng một mạch truyền thừa.

Bình thường, khó đại thành, nhưng uy lực rất mạnh.

Chỉ cần viên mãn, tuyệt đại đa số thuật pháp Trúc Cơ, đều có thể một quyền trấn áp.

"Tiền bối, quyển này bao nhiêu linh thạch?" Cố Án hỏi.

"Năm trăm." Chủ sạp trả lời.

Cố Án kinh ngạc, tuy rằng đây là thuật pháp Trúc Cơ, nhưng nhìn qua khá thô sơ.

Có thể đắt như vậy sao?

"Rẻ một chút được không?" Cố Án hỏi.

Chủ sạp do dự một chút nói: "Bốn trăm tám mươi đi."

"Một trăm hai mươi thì sao?" Cố Án mặc cả.

Nghe vậy, đối phương ngây cả người.

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể của Vũ Hạ Đích Hảo Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6d ago

  • Lượt đọc

    22

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!