Lúc Ngô Chí Viễn đang sao chép thi từ, Chu Hoài Viễn ở một bên đã sớm không kìm được, cũng muốn đại triển thân thủ, ngâm một bài thơ.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lại, Chu Hoài Viễn mở quạt xếp, chậm rãi phe phẩy, khẽ thở dài:
“Đời người chẳng qua cũng chỉ vài chục năm tháng, sau khi chết lại có ai ghi nhớ? Nhưng nếu có thể viết ra một tuyệt tác, lại có thể lưu truyền hậu thế, vang danh thiên cổ…” Khóe miệng Chu Hoài Viễn chậm rãi nhếch lên, gã nhìn quanh bốn phía, nói: “Hôm nay tại hạ cũng muốn ngâm một bài thơ, hy vọng có thể lưu lại một nét son rực rỡ trong dòng chảy năm tháng!”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả những tài tử vốn có thành kiến với Chu thế tử cũng dấy lên một tia mong đợi.