Cũng vì thế, “miết phiến” này liền vô cớ “nằm không cũng dính đạn”, trở thành biệt danh của kẻ ăn bám.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Từ Thanh lại nhìn giỏ tre trong tay, ngược lại còn có cảm giác mình đã định giá quá cao.
Đáng tiếc Độ Nhân Kinh không có phẩm cấp súc sinh, loại người dụ dỗ kẻ khác làm trò dâm ô mua vui thế này, vốn không nên dùng chữ "nhân" để định nghĩa.
Đặt cái giỏ tre có thể múc nước sang một bên, Từ Thanh lại tiện tay lục soát thi thể của Phùng Lục một lượt.