Tú Nương run rẩy bần bật, ả há miệng định thổi âm khí vào người Từ Thanh, lại phát hiện âm khí mình thổi ra chẳng khác nào một giọt nước rơi vào biển cả, đến một gợn sóng cũng không dấy lên nổi.
Từ Thanh nheo mắt, chỉ cảm thấy như có gió xuân lướt qua, cả người cương thi cũng khoan khoái hơn nhiều.
"Đừng ngừng, tiếp tục thổi!"
Nữ quỷ sắp khóc thành tiếng, ả quỳ rạp trên đất, cổ tay mặc cho Từ Thanh nắm chặt, rưng rưng nói: "Tiểu nữ tử có mắt không tròng, không nhận ra cao nhân, kính mong tiền bối thủ hạ lưu tình, tha cho ta một con đường sống."