Chương 46: [Dịch] Chỉ Muốn Nằm Thi Ta Bị Ép Tu Tiên

Sóng ngầm cuộn trào (1)

Phiên bản dịch 5262 chữ

Lâm Hà Phường dạo gần đây không được yên bình. Tường thành ngăn dân lưu tán vào phường mới xây được một nửa thì bên ngoài phường đã xảy ra chuyện lớn!

Bổ đầu tuần phòng Triệu Trung Hà dẫn theo một đám nha dịch đến bên ngoài phường, liền thấy dân lưu tán tụ tập thành từng nhóm ba năm người, co ro hai bên quan đạo như những quân cờ vương vãi.

Trận tuyết nhỏ mấy hôm trước không đọng lại, giờ đã tan thành bùn lầy, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta bực bội.

Triệu Trung Hà sải bước trên vũng bùn, đám dân lưu tán mặc áo vải thô vội vàng tránh đường.

“Tổng cộng có một trăm lẻ sáu người tử nạn, tất cả đều chết do huyết khí khô kiệt. Tập Yêu Hiệu úy Ngân Ấn của phủ thành đã kết luận, những người này hẳn là chết dưới tay yêu ma tà vật.”

Đổng Huyện Úy, người phụ trách giám sát việc xây dựng tường thành, thở dài nói: “Tri phủ đại nhân đã ra lệnh, nếu trong ba ngày không phá được vụ án này, bắt giữ được yêu thủ, thì sẽ cho đám dân lưu tán này vào phường lánh nạn.”

Triệu Trung Hà vừa xem xét những thi thể da thịt khô quắt, vừa hỏi: “Người của Tập Yêu Tư nói sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng đồng ý cho đám dân lưu tán không rõ lai lịch này vào phường?”

Đổng Huyện Úy trầm ngâm đáp: “Tập Yêu Hiệu úy phải về kinh tâu báo, chuyện ở địa phương bọn họ sẽ không can thiệp nhiều. Trước khi đi, hiệu úy chỉ dặn dò phải điều tra kỹ lưỡng, nếu không có gì bất thường, phần lớn vẫn sẽ làm theo ý của tri phủ đại nhân.”

Triệu Trung Hà đứng dậy, nhìn về phía Lâm Hà Phường đang được xây dựng.

Nếu không có gì bất trắc, đợi tường thành xây xong, Lâm Hà Phường chỉ còn cách trở thành một huyện một bước ngoặt nữa thôi.

Những chuyện này, tri phủ không thể nào không tính đến.

“Theo ta thấy, tri phủ đại nhân e là đã sớm có ý định đưa đám dân lưu tán này vào Lâm Hà rồi, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để tăng dân số.”

“Chỉ là loạn lạc ở mấy châu phía tây nam kia, có nơi nào không phải do dân lưu tán gây ra? Đám yêu nhân Thiên Tâm Giáo kia rất giỏi dùng mưu gian kế hiểm, nếu trong số những tai dân lũ lượt kéo đến này có người của bọn chúng…”

Nghe vậy, Đổng Huyện Úy ngạc nhiên nhìn Triệu Trung Hà. Ông ta vốn biết vị bổ đầu này võ nghệ cao cường, nhưng không ngờ đối phương lại có tâm tư tinh tế đến vậy.

“Triệu bổ đầu không cần quá lo lắng, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình. Còn những chuyện khác, chúng ta nên tin vào phán đoán của tri phủ đại nhân.”

Triệu Trung Hà không tán thành cũng không phản bác. Nếu gã thực sự tin tưởng tri phủ, thì đã không chạy đến đây một chuyến nữa sau khi Tập Yêu Hiệu úy đã kiểm tra qua.

Nói cho cùng, vẫn là thân phận thấp hèn, lời nói không có trọng lượng. Dù sao, ai sẽ để tâm đến phán đoán của một bổ đầu chứ?

“Triệu bổ đầu đi đâu vậy? Hay là đến chỗ ta uống chén trà…”

“Thôi khỏi. Ta và các huynh đệ dậy sớm, cơm còn chưa kịp ăn, chính là để đến đây xem xét tình hình. Nay tri phủ và hiệu úy đại nhân đều đã có quyết định, chúng ta không xen vào nữa!”

“Các huynh đệ, hôm nay ta mời, đãi các ngươi một chầu canh dê!”

Mấy tên nha dịch theo hầu bụng đói meo, chân dính đầy bùn đất, thấy chẳng làm được việc gì, trong lòng ít nhiều có chút oán thán. Nay nghe bổ đầu lên tiếng mời khách, những nỗi bất mãn kia liền tan biến trong nháy mắt.

Nơi náo nhiệt nhất Lâm Hà Phường, ngoài sòng bạc, thanh lâu, chính là phố Tạp Vật chợ Đông, nơi tập trung đông người nhất. Bất kể là bán thuốc Đại Lực Hoàn, bày bán cao dán da chó, hay biểu diễn tạp kỹ, ngươi đều có thể tìm thấy.

Tao nhã hơn một chút thì có bán đồ cổ thư họa, hoa chim cá cảnh… Tóm lại là đủ loại, muôn hình vạn trạng, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà phố Tạp Vật không có.

Từ Thanh dạo cả buổi sáng, trước sau cũng tiêu tốn hơn hai trăm lượng bạc, mới thu thập được hơn nửa số vật liệu để đột phá lên Thiết Giáp Du Thi.

Trong đó, những vật liệu thực sự cần thiết hắn chỉ tốn hơn một trăm lượng, phần còn lại là để che mắt thiên hạ, cố ý mua thêm một ít đồ lặt vặt.

Đến trước sạp bán da thú, Từ Thanh hỏi: “Chỗ ngươi có những loại da gì?”

Người thợ săn đang cầm búa đóng đôi ủng da hươu chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại tiếp tục mân mê đôi ủng trong tay.

“Da hoẵng, da hươu, da sói đều có, nhưng một số để ở nhà. Nếu ngươi muốn loại nào, đợi hai ngày nữa ta mang đến cho ngươi.”

Từ Thanh đánh giá người thợ săn trước mặt. Tay phải đối phương đeo chiếc nhẫn bằng xương chỉ dùng khi đi săn bằng cung, trên người mặc áo da gấu. Nhìn những đốt ngón tay to khỏe, hắn biết người thợ săn này có bản lĩnh thật sự.

“Loại da ta muốn hơi hiếm, không biết chỗ ngươi có không.”

“Da gì? Nói nghe thử xem. Trừ da người ra, chưa có loại da nào ta không kiếm được.”

“Da Sơn Hỗn Tử trên mười năm tuổi, có không?”

Da Sơn Hỗn Tử chí âm chí trọc, là một trong những nguyên liệu luyện chế Thiết Giáp Du Thi trong Dưỡng Thi Kinh. Tuổi đời càng cao, hiệu quả càng tốt!

Người thợ săn nghe vậy, đặt đôi ủng trong tay xuống, bắt đầu nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt.

“Da Sơn Hỗn Tử rất thô ráp, không làm được vật liệu gì. Ngươi muốn thứ này chắc là có mục đích khác?”

Người thợ săn không đợi Từ Thanh trả lời, liền nói tiếp: “Những chuyện này ta cũng không quản. Ngươi muốn da Sơn Hỗn Tử, ta quả thực có giữ một tấm. Trước đây cũng có người đặt, ta đã bào chế xong, nhưng người đó lại không đến lấy hàng. Chuyện này cũng đã hai ba năm rồi.”

Bạn đang đọc [Dịch] Chỉ Muốn Nằm Thi Ta Bị Ép Tu Tiên của Nhất Hà Tri Hạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!