Trên ngọn núi phía bắc có một ngôi miếu nhỏ, bên trong có một bà lão sống một mình, ngôi nhà đầu tiên của Huyền Ngọc chính là ở ngôi miếu này.
Bà lão nọ rất thích giảng kinh, mỗi lần Huyền Ngọc nghe thấy tiếng kinh văn kia đều sẽ buồn ngủ rũ rượi.
Trong giấc ngủ, nó luôn mơ thấy một bóng người khoác mãng bào màu đen quay lưng về phía nó, trên đỉnh một ngọn núi chất đầy bạch cốt đang bày đầu lâu.
Đỉnh núi xương kia rất nhọn, mỗi lần cái đầu lâu cuối cùng đặt lên trên, đều sẽ lăn theo sườn núi xương xuống mặt đất, rồi rơi vào dòng sông nhỏ màu máu sắp khô cạn.