Nghe thấy giọng của Mạc Hành Giản, Chu Thanh đành bất lực thở dài.
Tam sư huynh, huynh tự lo lấy đi, sư đệ thật sự không giúp được huynh gì nữa rồi.
Dù sao chết đạo hữu không chết bần đạo!
Sau đó, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn đám người đang vây quanh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là chân đột nhiên hơi tê, hoạt động một chút là khỏi.”
Mọi người nghe vậy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lộc Dao Dao thì lấy làm lạ hỏi: “Chân ngươi tê sao lại ôm đầu?”
Chu Thanh: “…”
Ta thích thế, ngươi quản được sao!
Xác định Chu Thanh không sao, Diêm Tiểu Hổ mới quay người nói với Ngưu Quảng Mặc: “Lão Ngưu, đi tìm một gian phòng sạch sẽ, trải giường cho tiểu sư muội của ngươi trước đi.”
Thấy cảnh này, tim Chu Thanh không khỏi nảy lên một cái.
Ngưu Quảng Mặc cũng sững sờ, sau đó dùng linh lực nhanh chóng viết từng dòng chữ nhỏ giữa không trung: 【Ta đang bị bệnh, không phải đã nói sẽ chăm sóc ta sao?】.
Diêm Tiểu Hổ nói: “Bây giờ ta đang chăm sóc ngươi đây, vận động nhiều một chút, biết đâu độc ong này lại được giải trừ. Mau đi đi, cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày mà giờ đã dám chất vấn mệnh lệnh của Diêm ca ngươi rồi.”
Diêm Tiểu Hổ nói xong, liền đá một cước vào mông Ngưu Quảng Mặc: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Chu Thanh nhìn mà toàn thân run lên.
Hắn bây giờ dường như đã có thể thấy được, một ngày nào đó trong tương lai, sư phụ sẽ đem tất cả những sỉ nhục mà hôm nay phải chịu, trả lại cho tam sư huynh gấp trăm nghìn lần.
“Hay là để ta đi!” Chu Thanh vội nói.
Diêm Tiểu Hổ xua tay: “Không sao không sao, cứ để hắn đi.”
Nhìn sư phụ mang vẻ mặt khó chịu rời đi, Chu Thanh bất lực thở dài.
Hy vọng lần này có thể liên lạc được với nhị sư tỷ, nếu không tam sư huynh nguy mất.
Hôm sau, mọi người dùng bữa sáng đơn giản xong liền không ngừng chân mà vội vã tiến về Thanh Mộc Thành.
Cuối cùng, mười ngày sau, một tòa thành trì lạnh lẽo vắng vẻ bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người.
Tuy quy mô kém xa Viêm Long Thành dưới chân núi Thái Thanh Môn, nhưng lại có một phong vị riêng.
Toàn bộ tường thành của Thanh Mộc Thành đều được xây bằng những khối đá xanh khổng lồ, hơn nữa bất kể trong hay ngoài thành, cây cối khắp nơi đều xanh tốt rợp bóng, khiến lòng người khoan khoái.
Mà các đệ tử Thái Thanh Môn đóng giữ ở đây đã sớm nhận được tin tức, đứng chờ ở cổng thành, ngoài ra còn có một gã trung niên bụng phệ dẫn theo từng đội vệ binh đứng sẵn.
“Xin ra mắt các vị sư huynh!”
Khi đoàn người vừa đáp xuống, các đệ tử Thái Thanh Môn liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Diêm Tiểu Hổ không nói một lời, vẻ mặt dường như đầy bất mãn.
“Chấp sự Phùng Trình của Thanh Mộc Thành vẫn chưa về sao?” Giọng Diêm Tiểu Hổ đầy uy nghiêm chất vấn.
Một nam tử Trúc Cơ cảnh hậu kỳ vội đáp: “Bẩm sư huynh, hiện vẫn chưa ạ. Kể từ khi Phùng chấp sự dẫn người ra ngoài tìm nguyên nhân linh điền khô cạn, đến nay đã mất liên lạc bảy mươi lăm ngày. Ở Thanh Mộc Thành, ngoài những đệ tử thực sự không thể rời đi, những người còn lại đều đã được phái đi tìm kiếm, chỉ là… chỉ là đến giờ vẫn chưa có manh mối.”
Nghe vậy, sắc mặt Diêm Tiểu Hổ lập tức trầm xuống.
Lúc này, gã trung niên bụng phệ kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cung kính hành lễ với Chu Thanh và mọi người.
“Thành chủ Thanh Mộc Thành, Hồ Huyền Đường, xin ra mắt các vị đại nhân. Kể từ khi Phùng đại nhân mất tích, chúng ta không một khắc ngơi nghỉ, vẫn luôn tìm kiếm, nhưng họ cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại chút dấu vết nào.” Hồ Huyền Đường nói.
Diêm Tiểu Hổ lạnh nhạt liếc đối phương một cái, rồi chắp tay sau lưng bước vào thành.
“Trước hết, hãy dẫn ta đến những linh điền kia xem sao!” Diêm Tiểu Hổ phân phó.
Mấy người vội vàng dẫn đường.
Khi vào trong, mọi người phát hiện Thanh Mộc Thành vốn nên náo nhiệt phi phàm, nay lại trở nên lạnh lẽo tiêu điều.
Trên đường phố, người qua lại thưa thớt đến đáng thương, còn những khách điếm, tửu lầu cơ bản đều trong tình trạng đóng cửa.
Nhưng mọi người có thể cảm nhận được, trong những căn nhà đóng kín kia, có rất nhiều người đang cẩn trọng nhìn trộm họ qua khe cửa, khung cửa sổ.
“Là do những tà ma kia sao?” Chu Thanh nhìn quanh bốn phía rồi mở miệng hỏi.
Thành chủ Hồ Huyền Đường vội vàng đáp: “Bẩm đại nhân, đúng vậy, từ khi linh điền khô cạn mười ngày trước, xung quanh Thanh Mộc Thành liền bắt đầu xuất hiện rất nhiều vật âm tà, chúng có kẻ ngang ngược hút dương khí của người khác, có kẻ nhập vào thân, lại có kẻ trực tiếp sát hại người.”
“Bởi vậy mọi người đều sợ hãi, gần như không dám ra ngoài. Có người muốn trốn thoát, nhưng các thôn làng xung quanh Thanh Mộc Thành cũng trong tình cảnh tương tự, không có nơi nào để đi. May mà có người của Thái Thanh Môn giúp đỡ, những kẻ hiếu sát kia về cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Chu Thanh lộ vẻ trầm ngâm, sau đó kín đáo nhìn về phía sư phụ Mạc Hành Giản.
Mạc Hành Giản không nói gì, chỉ đi theo sau mọi người.
Không lâu sau, khoảng mấy chục mẫu linh điền liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn ra, linh điền từng tràn đầy sức sống giờ đây là một mảnh chết chóc, những bờ ruộng đan xen ngang dọc khô nứt nẻ, trong các khe nứt không thấy một chút dấu vết ẩm ướt nào, tựa như đã bị rút cạn toàn bộ sinh cơ và sức sống.