Chương 172: [Dịch] Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Nữ Đồ Đệ

Bành Tư bị vết thương uốn ván (4)

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 7547 chữ

Diêm Tiểu Hổ nói: “Ta biết, ta biết, nhưng ngươi nghĩ xem, khối Hỗn Độn Huyền Kim có giá mà không có chỗ bán này, trong tay huynh đệ chúng ta có dám rao bán không? Hoặc nói cách khác, hai Kim Đan cảnh cầm bảy khối cực phẩm linh thạch vừa thu được mà nghênh ngang giữa chợ, sẽ sống được bao lâu?”

Chu Thanh suy tư rồi đáp: “Vậy có thể tạm thời không đổi, như vậy sẽ không ai biết. Đợi mang về tông môn, giá cả chắc cũng tương đương, hơn nữa, của nhà không để lọt ra ngoài.”

Diêm Tiểu Hổ cười nói: “Thật ra ta cũng nghĩ vậy, dù sao tình hình tông môn hiện giờ ngươi và ta đều rõ. Nhưng tiền đề là chúng ta phải thuận lợi trở về. Lỡ như có kẻ giữa đường không phân biệt trắng đen mà chặn giết chúng ta thì sao? Hoặc giả, chuyện mỏ khoáng xuất hiện Hỗn Độn Huyền Kim đã bị Thương Viêm Đạo Cung biết rồi thì sao? Bọn họ đã phái rất nhiều người đi tìm thì sao?”

Chu Thanh im lặng, nỗi lo của tam sư huynh không phải là không có lý.

Chỉ là phải phiền sư phụ người đặc biệt chạy một chuyến rồi.

“Yên tâm đi, dù sao sư phụ cũng đang rảnh, vừa hay gọi người đến hộ tống chúng ta. Hơn nữa, ngươi xem người nhàn nhã biết bao, hai ta cật lực ngược xuôi hơn ba tháng mới đến được Lăng Vân phủ, còn người chỉ cần dựa vào tọa độ là đến ngay, tiện thể còn có thể dạo chơi một phen.”

Diêm Tiểu Hổ cười hì hì.

Chu Thanh còn biết nói gì nữa, tam sư huynh lúc nào cũng lạc quan như vậy, chuyện gì cũng có thể nghĩ theo một hướng khác.

“Ngươi nghỉ sớm đi, ta ra xung quanh rắc thêm ít nước tiểu và phân của yêu thú cao cấp, như vậy ban đêm sẽ không có thứ gì dám đến tập kích chúng ta!” Diêm Tiểu Hổ nói xong liền nhảy từ trên cây xuống.

Chu Thanh gật đầu, nhìn con gà mái già đã ngủ say, bèn tìm một chạc cây thoải mái hơn rồi lim dim chìm vào giấc ngủ.

…………

“Lão Tứ, lão Tứ, ngươi mau tỉnh lại, chuyện này thật không thể tin nổi!” Ngay khi Chu Thanh đang ngủ mơ màng, bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc của Diêm Tiểu Hổ.

Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy Diêm Tiểu Hổ mắt đầy kích động nhìn chằm chằm vào phao câu con gà.

Lúc này, thân thể con gà mái già khẽ run rẩy, phao câu nhịp nhàng nhấc lên hạ xuống, một quả linh đản tròn trịa, trơn nhẵn đang ẩn hiện, nhưng rất nhanh nó lại rụt quả trứng vừa nhú ra vào trong.

Cảnh tượng đó khiến Diêm Tiểu Hổ sốt ruột khôn xiết, chỉ hận không thể lập tức ra tay giúp nó lôi ra.

Chu Thanh thì ngáp một cái, dụi dụi mắt.

“Yên tâm đi, lát nữa là ra thôi.” Chu Thanh nói.

Lời vừa dứt, quả linh đản “phịch” một tiếng rơi xuống đất, Diêm Tiểu Hổ nhanh tay lẹ mắt, một tay chụp lấy.

Cảm nhận hơi ấm trong tay, cùng với quả linh đản tràn đầy linh tính, Diêm Tiểu Hổ không thể tin nổi mà nhìn.

“Ngươi không lừa ta, quả nhiên là linh đản thật. Xem độ tinh khiết này, tuy không bằng trung phẩm linh thạch, nhưng cũng tốt hơn hạ phẩm linh thạch rất nhiều.” Diêm Tiểu Hổ nói.

Còn con gà mái già bên cạnh thì bắt đầu “cục ta cục tác” kêu lên.

Chu Thanh tiện tay lại nghiền một ít bột linh thạch cho nó ăn, xem như phần thưởng.

“Đương nhiên rồi, ta cũng tình cờ phát hiện ra thôi!” Chu Thanh đành nói dối.

Diêm Tiểu Hổ cầm linh đản, hai mắt sáng rực nhìn Chu Thanh: “Lão Tứ, ta nguyện ý bỏ ra một viên cực phẩm linh thạch để mua nó.”

Chu Thanh lập tức lắc đầu: “Không bán, giá nào cũng không bán.”

“Đừng mà, đó là cực phẩm linh thạch đó.”

“Ta biết, nhưng ta thích nước chảy dài lâu hơn.”

“Vậy cho ta mượn nuôi mấy ngày cũng được chứ? Dù sao lần này phát tài lớn rồi, ngươi cũng đâu thiếu loại linh đản dở dở ương ương này.”

“Để ta suy nghĩ đã.”

“Còn suy nghĩ cái quái gì nữa, cứ quyết định vậy đi! Ai da, con gà mái già này, dễ thương quá đi mất. Sau này ngươi cứ theo Hổ gia ta mà sống, xem ánh mắt này đi, chẳng hề sợ người lạ.”

…………

Nếu xem Lăng Vân phủ là một điểm trung tâm, thì năm đại tông môn cùng hàng ngàn tiểu môn phái lớn nhỏ xung quanh đều nằm ở phía đông.

Còn ở ba mặt khác, vẫn còn vô số thế lực khác không hề yếu hơn năm đại tông môn cùng với những lãnh địa rộng lớn.

Mà đây, cũng chỉ là một trong những phủ yếu nhất trong tám quận bảy mươi hai phủ của Thánh Vũ Hoàng Triều, đủ để thấy một tu chân quốc cấp bốn lớn đến nhường nào.

Mặc dù vậy, Thánh Vũ Hoàng Triều bao trùm hàng tỷ vạn sinh linh, cũng chỉ là sau khi lão Hoàng chủ đột phá Trảm Linh từ hơn ba ngàn năm trước mới dần dần thăng cấp.

Nghe nói cương vực của một tu chân quốc cấp năm, ít nhất phải bằng mười tu chân quốc cấp bốn cộng lại mới có thể sánh bằng. Đương nhiên, đó chỉ là lãnh địa, còn tài nguyên thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Sau ba tháng ròng rã vượt đường xa, khi Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ đặt chân đến đô thành của Lăng Vân phủ, cả hai không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.

Tường thành cao chọc trời, toàn thân được đúc từ hắc diệu thạch và tinh thiết vô cùng cứng rắn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh hàn quang, tựa như một con cự long bằng thép khổng lồ không thấy điểm cuối đang nằm ngang trên mặt đất.

Trên tường thành, cờ xí của Thánh Vũ Hoàng Triều tung bay phần phật, mỗi lá cờ như mang theo niềm kiêu hãnh và vinh quang của Lăng Vân phủ.

Khi hai người như hai kẻ nhà quê bước vào thành, cảnh tượng náo nhiệt phi thường lập tức ập vào mắt.

Đường phố rộng thênh thang được lát bằng những phiến đá xanh khổng lồ, đủ cho mấy cỗ xe ngựa chạy song song.

Hai bên đường, cửa tiệm san sát, lầu các cao vút, những công trình chạm trổ tinh xảo, tráng lệ vô cùng. Người đi lại trên đường ai nấy đều huyết khí ngút trời, khác xa Viêm Long Thành và Thanh Mộc Thành toàn là phàm nhân trước kia.

Đa số người ở đây hoặc mặc võ phục, hoặc lưng đeo đao kiếm, trên người đều toát ra khí tức của người tu luyện.

Bốn phía tiếng người huyên náo, tiếng rao của hàng rong, tiếng trả giá của khách mua không ngừng vang lên, xen lẫn vào nhau. Đủ loại kỳ trân dị bảo, thần binh lợi khí được bày bán la liệt, khiến người ta nhìn không xuể.

“Thế nào, thế nào?” Diêm Tiểu Hổ chen chúc trong đám đông, tay ôm con gà mái già, mặt mày hớn hở.

Chu Thanh cũng tò mò nhìn ngó xung quanh, đây mới đúng là một tòa thành trì thực thụ.

“Đi, đi ăn trước đã, sư huynh mời!” Diêm Tiểu Hổ kéo Chu Thanh đi vào trong.

Chẳng bao lâu sau, hai người ghé đại vào một tửu lâu rồi vội vàng gọi món.

“Đồ ăn ở phủ thành này đắt thật, số tiền này mà ở Viêm Long Thành dưới chân núi của hai ta thì ăn được năm sáu bữa rồi.”

Gọi món xong, Diêm Tiểu Hổ có chút xót của nói.

Chu Thanh cười nói: “Đành chịu thôi, nơi này đâu giống chốn hẻo lánh của hai ta, giá cả có cao hơn nữa cũng chẳng thiếu khách.”

“Cũng phải, thôi kệ đi, đã gọi rồi thì tính toán làm gì cho thêm phiền não. Gà mái lớn, gà mái nhỏ, gà mái gà mái, gà mái già ơi, Hổ gia ta cũng gọi món cho ngươi rồi đấy, lát nữa ăn cho ngon vào.”

Diêm Tiểu Hổ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con gà mái già.

Chu Thanh mỉm cười lắc đầu. Suốt chặng đường vừa qua, trứng do gà mái già đẻ ra đều chui hết vào túi của Tam sư huynh. Hắn cũng không để tâm, dù sao bột linh thạch cho nó ăn cũng là của Tam sư huynh.

Hắn còn viển vông bàn với Chu Thanh rằng, đến lúc đó có thể đem hết dược liệu Kết Anh Đan mua được cho gà mái già ăn không, biết đâu nó lại đẻ thẳng ra một viên đan dược có phẩm chất tuyệt hảo thì sao.

Chuyện này khiến Chu Thanh không biết nói gì hơn, nó chỉ có thể tinh lọc chứ có phải lò luyện đan đâu.

Nhưng có lẽ sẽ đẻ ra một quả trứng thuốc!

“Hai vị công tử anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang lại phong thái ngời ngời, không biết có thể cho tiểu nữ ngồi chung bàn được không, thật sự không còn chỗ trống nào cả!”

Tháng mới, cầu nguyệt phiếu.

Ngoài ra, cảm ơn đại lão [Lục Sắc Phì Đại] đã tặng 500 điểm và nguyệt phiếu, đa tạ đại lão đã ủng hộ.

Bạn đang đọc [Dịch] Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Nữ Đồ Đệ của Tam Hành Đích Thư Yêu

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9h ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!