Ta bị đưa vào bệnh viện, nhị sư huynh chỉ sắp xếp giường bệnh cho ta rồi đi, đến chăm sóc ta lại là hai ả quỷ, Hồng tỷ và Cảnh Điềm.
Từ miệng các ả, ta biết ta đã mất tích trọn vẹn ba ngày.
Sư phụ trực tiếp phái sư tỷ và hai vị sư huynh của ta đi, bọn họ mang theo tọa độ sư phụ cho, khuấy đảo địa bàn của đồng đạo đến long trời lở đất, Thanh Vân Môn, Phương Sĩ Đạo, Chính Lôi Tông, đây là lần đầu tiên ta biết học đạo cũng có nhiều môn phái như vậy, càng là lần đầu tiên biết sư phụ rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Những môn phái này bị đánh đến không dám phản kháng, đại sư tỷ cũng tốt, nhị sư huynh cũng vậy, ai nấy đều là những nhân vật có thể tay không xé xương quỷ, huống chi bọn họ còn mang theo đám ác quỷ vô công rồi nghề trong cửa hàng.
Sau một trận đập phá, những môn phái này không chịu nổi nữa, bèn bốn phía dò hỏi, cuối cùng cũng đòi được ta về từ tay Thừa Càn Tông.
Nhưng xem ý của sư phụ, món nợ này vẫn phải tính tiếp.
Ta nằm trong bệnh viện, mỗi ngày nghe Hồng tỷ kể cho ta những tin tức mới nhất.
"Phương sư phụ quá lợi hại, Ngũ Lôi của Chính Lôi Tông bị lão nhân gia một tay đỡ được."
Trong mắt ả lấp lánh những ngôi sao nhỏ, không biết sư phụ có để ý đến chuyện tình người và quỷ không.
"Đại sư tỷ của ngươi cũng không phải dạng vừa đâu, lái xe đâm thẳng vào đạo tràng của người ta."
"Hôm qua tam sư huynh của ngươi đã cướp sạch cương thi của Vu Giáo, bây giờ bên Vu Giáo đang đại loạn."
Ta có chút tò mò: "Nhị sư huynh đâu?"
Hồng tỷ chỉ ra ngoài cửa sổ, ta gắng sức chống người dậy nhìn xuống, một bóng người đứng thẳng tắp hiện ra trước mắt.
"Hắn vẫn luôn canh giữ ở dưới lầu, chỉ sợ những kẻ đó đến tìm ngươi."
Trong lòng ta cảm động, nhưng lại không hiểu, chẳng qua chỉ là một trận ẩu đả giữa đám tiểu bối, vì sao lại biến thành đại chiến giữa các đồng đạo? Nhưng trận đại chiến này cuối cùng cũng kết thúc, nguyên nhân là do Huyền Thanh Tư đã ra tay.
Sư phụ là một thành viên của Huyền Thanh Tư, lần này náo loạn quá lớn, Huyền Thanh Tư cũng không thể nhắm một mắt mở một mắt nữa, họ đứng ra làm thuyết khách mới khiến hai bên chịu ngồi xuống đàm phán, thế là sư phụ đòi đối phương bồi thường, chỉ có điều việc bồi thường rất kỳ quái, lão nhân gia chỉ cần những kẻ này bắt ác quỷ đến.
Ngày đàm phán ta cũng có mặt, sư phụ đặc biệt bảo sư tỷ trang điểm cho ta một dáng vẻ yếu ớt, để lão nhân gia ở thế bị bắt nạt, đối diện có hơn mười người đang ngồi, sắc mặt ai nấy đều khó coi, ta còn thấy cả lão già năm đó đã nhốt ta, tóc của y không biết từ lúc nào đã bị người ta cạo trọc.
"Chư vị, đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Một gã đại hán khôi ngô ngồi ở cuối bàn đứng dậy, y là người được Huyền Thanh Tư phái tới hòa giải.
"Nếu chư vị thật sự không hiểu đạo lý, ta đây cũng biết chút quyền cước."
Thôi được, lại thêm một tên thổ phỉ.
Mấy môn phái này rối rít ký vào hiệp nghị, còn sư phụ thì thở dài thườn thượt nhận lấy bồi thường của họ.
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng các sư huynh sư tỷ đều không nói gì, ta tự nhiên cũng không thể chất vấn.
Ta trở về cửa hàng, mỗi ngày vẫn xử lý những việc vặt vãnh, sư huynh và sư tỷ đều rất bận, hiếm khi gặp ta, sư phụ thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, hoàn toàn quẳng lại cửa hàng cho ta. Vì danh tiếng ngày càng lớn, ta cũng bận rộn hơn nhiều, không có thời gian ở bên Mã Lộ, cuối cùng có một ngày Mã Lộ cãi nhau to với ta, sau đó ung dung lên một chiếc xe thể thao. Ta có chút buồn bã, nhưng nhờ sự khuyên giải của Hồng tỷ, ta cũng đã vượt qua được.
Ta phải tìm nhị sư huynh giúp ta tính xem rốt cuộc ta đã phạm phải điều nào trong ngũ tệ tam khuyết, nhưng nhị sư huynh vẫn chưa trở về.
Ta trông coi cửa hàng, thỉnh thoảng cũng nhận được những đơn hàng nhờ người giúp xử lý sự kiện linh dị, sau vài lần thử, ta cũng xem như miễn cưỡng có thể xuất sư.
Hôm nay, một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước vào cửa hàng, y vừa vào cửa đã quỳ rạp xuống đất, cầu xin ta cứu y, nhưng nhìn hắc khí nồng đậm trên người y, ta biết y chết chắc rồi, có điều vẫn phải hỏi cho ra lẽ.
Người đàn ông vay vận từ quỷ, đã giao kèo rằng bất cứ thứ gì cũng chia cho quỷ một nửa, thế là sau khi y phất lên, mua bất cứ thứ gì cũng mua cho quỷ một phần, nhưng con quỷ kia lại nói, đã là thứ gì cũng một nửa, thì vợ con của y cũng phải chia một nửa, hơn nữa tuổi thọ của y cũng phải chia đôi.
Lúc này y mới biết hối hận, nhớ lại trước đây từng gặp sư phụ ta ở đây, nên muốn đến cầu cứu, nhờ chúng ta giúp trừ khử con quỷ kia.
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ lập tức lên đường, nhưng lúc này, ta nhìn y lắc đầu: "Quỷ là thứ xảo quyệt nhất, ngươi đã giao kèo với nó rồi thì không ai có thể thay đổi kết quả được, cho dù ta có trừ khử nó, ngươi cũng sẽ mất đi một nửa tuổi thọ, và cả... người nhà của ngươi."
Người đàn ông suy sụp khóc lớn.
Ta thu dọn đồ đạc đi theo y về nhà, trên chiếc ghế bập bênh trong nhà y, ta đã gặp con quỷ đó, nhìn thấy nó ta có chút bất ngờ.
"Ngô Thiên?"
Con quỷ ngẩng đầu nhìn ta, suy nghĩ một lát rồi phá lên cười: "Thì ra là ngươi! Thật là có duyên!"
"Ngươi sao lại...?"
Ta nhìn nó có chút kinh ngạc.
Ngô Thiên ho khan một tiếng, nói: "Vẫn chết rồi, ha ha ha."
Sau khi hồi phục, y chỉ yên phận được vài ngày rồi lại ngứa tay đi khắp nơi tìm người chơi bài, sau đó bị người ta gài bẫy, nợ một khoản vay nặng lãi kếch xù, cuối cùng bị bức đến chết.
Mà trong lòng không cam tâm, y biến thành một du hồn, muốn bắt chước Hồng tỷ và bọn họ khi xưa tìm người đánh bạc, nhưng lại không có năng lực đó, mãi cho đến khi vô tình nghe được lời cầu xin của người đàn ông này khi đi chùa bái Phật, y đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới.
"Ta giúp y thắng tiền, ta còn giúp y tránh họa, chia một nửa cũng là tự y nói, nhiều lắm sao?"
Ngô Thiên vô cùng đắc ý.
Ta thở dài, lặng lẽ xắn tay áo lên, nhìn Ngô Thiên la lối om sòm, ta mới hiểu vì sao sư phụ lại thích vật lý khu quỷ, quả thật là một chuyện rất vui vẻ.
Xách Ngô Thiên về cửa hàng, còn chưa tới cửa, ta đã thấy âm khí ngút trời che kín cả bầu trời phía trên cửa hàng, lòng ta chấn động, không phải chứ? Nhà bị người ta hốt ổ rồi sao? Ta vội vàng chạy về phía cửa hàng, từ xa đã thấy cửa cuốn đang mở, chạy đến cửa, ta sững sờ.
Trong cửa hàng nhỏ bé có bốn người, sư phụ, sư tỷ và các sư huynh của ta đều ở đó, còn những khoảng trống khác, thậm chí cả trên trần nhà, đều đầy rẫy những con quỷ đủ hình đủ dạng, có vài gương mặt cũ, cũng có những gương mặt mới.
"Sư phụ..."
Ta nhất thời không hiểu sư phụ định làm gì.
Sư phụ chỉ dụi điếu thuốc trong miệng xuống đất, ngẩng mắt nhìn ta, hồi lâu sau mới nói: "Về rồi à? Đi với ta một chuyến, dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."
Ta mơ mơ màng màng lên chiếc xe thương vụ lớn của sư tỷ, còn đám ác quỷ kia thì chen chúc cả ở hàng ghế cuối cùng, chúng dường như rất sợ sư phụ, chỉ cần có sư phụ ở đó, chúng liền rất ngoan ngoãn, ngay cả mấy con quỷ hung ác nhất cũng phải cúi đầu.
Không biết xe đã đi bao lâu, không khí trong xe rất lạnh, có lẽ là vì đám quỷ kia, hoặc có lẽ là vì vẻ mặt phức tạp của sư phụ.
Ta có thể nhận ra lão nhân gia đang suy tư, sư phụ là một người rất kỳ lạ, lão nhân gia dường như thấu tỏ mọi chuyện, cũng chưa bao giờ tuân theo quy tắc, nhưng dù là ta, hay các sư huynh sư tỷ, chưa một ai có thể nhìn thấu được lão nhân gia đang nghĩ gì, ta cảm thấy lão nhân gia giống như những siêu anh hùng ẩn mình giữa nhân gian trong phim điện ảnh.