Thế giới mà hắn nhìn thấy bây giờ, giống như ảnh chụp của máy ảnh đỉnh cao, rõ nét mà rực rỡ, bầu trời xanh thuần khiết, cỏ non xanh mơn mởn, hoa tươi đỏ thắm.
Giờ đây, đôi tai hắn nghe được âm thanh của gió nhẹ lướt qua ngọn cây xào xạc, mơn man đám cỏ xanh rì rào, thổi động tăng bào phần phật, của nước hồ khẽ lay động rì rào, sóng vỗ bờ tí tách, cá bơi quẫy đuôi thanh thúy.
Giờ đây, mũi hắn ngửi được mười sáu loại hương hoa, ba mươi hai loại hương dược, mùi hôi thối, hơi nước trong lành, cỏ xanh nhàn nhạt, cho dù các loại mùi vị trộn lẫn vào nhau, cũng có thể phân biệt rõ ràng từng loại.
Giờ đây, hắn cảm ứng được thân thể mình, tim đập thình thịch, từng nhịp bơm máu cuồn cuộn trong huyết quản, cung cấp sức lực cho cơ bắp.
Không khí trong lành được hít vào phế nang, hòa vào máu, lại hóa thành tinh vi chi khí lưu chuyển trong kinh lạc.
Thức ăn trong dạ dày đang phân giải ra tinh vi chi khí, dọc theo ngũ tạng lục phủ lưu chuyển.
Thân thể đang từng chút một mạnh lên.
Thế gian tươi đẹp như vậy, sống là hưởng thụ biết bao!
Hắn mang theo vui sướng đi vòng quanh hồ, đạp trên thảm cỏ xanh dày mềm mại, hít thở không khí trong lành, ung dung tự tại.
Đi một hồi, tâm thần hắn dần dần thu liễm, ngưng tụ vào bên trong, tiến vào vô ngân tịch tĩnh hư không trong não hải.
Xanh thẳm trong vắt, như bầu trời lúc bình minh vừa ló dạng.
Tĩnh lặng không tiếng động, như đặt mình giữa chốn hư không.
Trong hư không xanh thẳm tĩnh lặng, một đóa sen trắng tinh khiết như ánh trăng lẳng lặng trôi nổi.
To bằng bồ đoàn, có chín cánh, giống như nụ hoa trong sương sớm vừa hé nở, non mềm mà tinh khiết.
Trên hoa sen là một pho tượng Dược Sư Phật trong suốt như pha lê đang ngồi kiết già.
Kích thước tương đương người thật, tướng mạo giống hệt hắn, đôi mắt khẽ rủ xuống, bảo tướng trang nghiêm.
Tay trái cầm một cành liễu, xanh biếc như phỉ thúy.
Tay phải nâng một tòa tháp nhỏ, tháp sắt cao chừng một bàn tay, đen như mực, không có một tia sáng.
Dược Sư Phật miệng đang lẩm bẩm tụng 《Dược Sư Kinh》, văng vẳng phạm âm trong não hải hư không phiêu đãng không ngừng, khiến tâm hắn tĩnh lặng, thần trí an yên.
《Dược Sư Kinh》 tụng đến câu cuối cùng, trên hư không rơi xuống một giọt sương.
Giống như giọt sương trên lá sen, sáng như thủy ngân, nhẹ nhàng, nhanh chóng lại chuẩn xác rơi vào huyệt Bách Hội của Dược Sư Phật.
Dược Sư Phật hơi sáng lên một chút rồi lại ảm đạm, sau đó quang mang chui vào một cánh hoa sen phía dưới.
Trong chín cánh hoa, chỉ có cánh hoa này có quang mang.
Một biến 《Dược Sư Kinh》, lại một giọt cam lộ rơi xuống, Dược Sư Phật hơi sáng lên sau đó lại làm sáng một cánh hoa khác.
Cánh hoa trước đó sáng tỏ nhu hòa, cánh hoa này lại ẩn chứa quang mang mờ ảo.
Cánh hoa trước đó đã được lấp đầy, không thể hấp thu thêm, đồng nghĩa với việc đạt tới mười năm thọ nguyên.
Thọ nguyên của thân thể gầy yếu này cuối cùng đã đạt tới mười năm lẻ một ngày.
Một giọt cam lộ là một ngày thọ nguyên, tụng kinh một lượt có thể được một giọt cam lộ.
Dược Sư Phật tụng kinh một lượt mất nửa canh giờ.
Tổng kết lại, một ngày tăng được hai mươi bốn ngày thọ nguyên.
Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ già chết, chỉ cần không chết bất đắc kỳ tử liền có thể trường sinh bất tử.
Đại nguyện của hắn cuối cùng đã đạt thành.
Mặc dù không phải là thế giới ban đầu, nhưng thọ nguyên lại có thể vô cùng.
Nhưng ở thế giới như vậy, muốn trường sinh bất tử, thọ nguyên đủ thôi chưa được, còn phải có võ công đủ cường hoành, phải trở thành cao thủ đỉnh tiêm, thậm chí là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Nhưng tư chất của thân thể này lại quá kém.
Haizz...
Thế sự luôn không như ý!
Nghĩ đến đây, hắn lui khỏi não hải hư không, đi đến một bãi đất bằng phẳng nhỏ bên hồ, bày ra tư thế luyện quyền pháp.
Một quyền một cước, nhất chiêu nhất thức.
Hắn thuận lợi đánh một lượt Tiểu La Hán Quyền ba mươi sáu thức, rồi lắc đầu.
Tiểu La Hán Quyền là công pháp trúc cơ của Kim Cương Tự, chiêu thức đơn giản mà hiệu quả lớn, có thể cường tráng tạng phủ, cải thiện thể chất, đặt nền móng thâm hậu cho tu luyện.
Nhưng Tiểu La Hán Quyền này cũng là kỳ công cực kỳ cần tư chất.
Hắn luyện một lần, thân thể chỉ hơi nóng lên, như đi bộ mười vòng quanh hồ.
Đệ tử Kim Cương Tự khác luyện một lần, nhiệt khí cuồn cuộn như lồng hấp, giống như chạy một trăm vòng quanh hồ.
Đây chính là chênh lệch tư chất, đả kích trí mạng!
Nguyên chủ tuyệt vọng mà tẩu hỏa nhập ma, hắn cũng cảm nhận được loại tuyệt vọng này.
Mặc dù dung hợp hai hồn phách khiến ngũ quan nhạy bén, tư duy nhanh nhạy, lại có thể nhìn qua không quên, cũng có thể nhất tâm nhị dụng.
Nhưng không thể thay đổi tư chất của thân thể này.
Kinh mạch của người khác là quan đạo rộng rãi bằng phẳng, còn của hắn lại là đường mòn lầy lội, hồn phách giống như ngựa kéo xe, ngựa có giỏi đến mấy, gặp phải đường hỏng cũng không đi nhanh được.
Hắn đứng trên bãi luyện võ nhỏ lắc đầu, tâm thần lại lần nữa nội liễm tiến vào não hải hư không, nhìn về phía tòa tháp sắt đen nhánh trên bàn tay trái của Dược Sư Phật.
Hắn bỗng nhiên biết được, tòa tháp này tên là Bát Nhã Thời Luân Tháp.