Hắn đưa tay chỉ về phía đông: "Ta đứng ở trên ngọn núi kia quan sát, rõ ràng rành mạch."
Pháp Không cười nói: "Không đi là đúng."
Tu vi của Sở Dục, đi đến đó thật sự là tìm chết, một chút dư ba liền có thể khiến hắn mất mạng nơi hoàng tuyền.
"Vốn định nhờ Lục tiên sinh ra tay giúp đỡ, nhưng sau đó thấy nhiều Thần Nguyên Cảnh tông sư như vậy, không thiếu một mình Lục tiên sinh, nên đành thôi."
"Quả thực như vậy."
"Đúng là mở rộng tầm mắt! Mở rộng tầm mắt! Thiên hạ lại có nhiều tông sư như vậy, mà tông sư lại có thể cường đại đến mức này!"
"Pháp Không, ngươi thật quá lợi hại."
Pháp Không cười khổ: "Sở huynh chẳng lẽ đang nói ngược lại ư?"
"Lời ta nói chẳng lẽ không đúng?" Sở Dục cười đáp: "Chỉ một câu nói, gọi tới mười bốn cao thủ Thần Nguyên Cảnh của Đại Lôi Âm Tự, chậc chậc, đúng là bản lĩnh!"
Pháp Không đáp: "Chỉ là mượn lực mà thôi, không đáng nhắc tới."
"Thử hỏi còn ai có thể trực tiếp tìm đến mười bốn cao thủ Thần Nguyên Cảnh?" Sở Dục bất mãn nói: "Pháp Không, ngươi khiêm tốn quá rồi!"
Pháp Không lắc đầu cười: "Dù sao cũng không phải bản lĩnh của ta."
"Đây còn không phải bản lĩnh?" Sở Dục hỏi: "Chẳng lẽ phải tự mình đơn đả độc đấu mới tính là chân bản lĩnh?"
Hắn luôn cảm thấy thất phu chi dũng chỉ là thất phu chi dũng, một tiếng hiệu lệnh, thiên hạ không ai không phục tùng mới là chân bản lĩnh.
Cho nên điều hắn thấy là Pháp Không một tiếng thét dài, gọi tới mười bốn cao thủ Thần Nguyên Cảnh của Đại Lôi Âm Tự, mà không phải là tác dụng to lớn của Pháp Không trong trận chém giết.
Đương nhiên, hắn cũng không nhìn rõ lắm.
Lục Huyền Minh nhàn nhạt nói: "Phật chú của Pháp Không đại sư quả thực là độc nhất vô nhị."
Dù lúc trước Pháp Không dùng Hồi Xuân Chú chữa khỏi cho Sở Dục, Lục Huyền Minh chỉ tán thưởng, lại không để Pháp Không vào mắt.
Bởi vì tu vi của hắn còn quá kém, không tạo thành uy hiếp đối với gã.
Nhưng sau khi chứng kiến trận vây giết này, Lục Huyền Minh âm thầm kinh hãi, trong lòng nghiêm nghị sinh ra cảnh giác.
Đạo "Định" tự Phật chú kia của Pháp Không, quỷ dị khó lường, lại có thể định trụ cao thủ Thần Nguyên Cảnh, nghĩa là bản thân gã cũng không thoát khỏi uy năng Phật chú của hắn.
Pháp Không chắp tay mỉm cười: "Lục tiên sinh quá khen."
"Pháp Không, Phật chú kia của ngươi là gì?"
"Định Thân Chú."
"Thật có thể định trụ thân thể?"
"Định!"
"..."
"Công tử!" Triệu Hoài Sơn thấy Sở Dục bất động, trợn mắt há hốc mồm, hóa thành một pho tượng, vội vàng gọi một tiếng.
"Công tử?"
"Công tử?!"
Triệu Hoài Sơn liên tục gọi mấy tiếng, thấy Sở Dục vẫn bất động, lập tức xoay người trừng mắt về phía Pháp Không.
Pháp Không cười, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Định!"
Triệu Hoài Sơn giữ nguyên tư thế trợn mắt giận dữ, bất động.
Pháp Không quét mắt về phía Lục Huyền Minh, cười nói: "Lục tiên sinh cũng muốn thử xem sao? Định!"
Lục Huyền Minh khi thấy ánh mắt hắn chuyển qua, liền biết không ổn, vừa muốn hành động, lực lượng mênh mông đã ập tới, nháy mắt trói buộc gã.
Sau vài lần hô hấp, thanh sam của Lục Huyền Minh lập tức phồng lên, "bành" một tiếng vang nhỏ, khôi phục năng lực hành động.
Sắc mặt gã khó coi, hai mắt lóe hàn quang.
Pháp Không mỉm cười nói: "Lục tiên sinh, uy lực Phật chú này thế nào?"
"Tốt," Lục Huyền Minh từ sắc mặt nghiêm nghị chậm rãi chuyển sang đạm mạc: "Rất tốt."
"Hô ——!" Sở Dục thở ra một hơi dài, khôi phục hành động, cố gắng hít thở, không nhịn được tán thưởng: "Định Thân Chú lợi hại thật!"
Pháp Không thấy hắn không có vẻ gì là tức giận, âm thầm gật đầu, tâm hung của Sở Dục này quả thực không tầm thường.
Hắn cười đẩy cửa viện ra: "Sở huynh, ta còn có việc, không thể uống trà cùng huynh rồi."
"... Ninh cô nương không qua đây?"
Pháp Không cười khổ: "Lát nữa nàng ấy sẽ qua."
"Vậy ta vào trong ngồi một lát." Sở Dục chen vào trong viện.