Ba ngày sau.
Tô Hạo được lão phụ Tô Minh gọi tới đại sảnh.
“Lệnh điều ngươi tới Thanh Viễn huyện đã được phê duyệt, ngày mai ngươi hãy tới nha môn ở Thanh Viễn huyện nhậm chức, mau đi thu xếp hành trang, xem có gì cần mang theo hay không.”
Tô Minh đưa lệnh điều động đặt trên bàn cho Tô Hạo.
“Nhanh vậy sao!”
Tô Hạo lộ vẻ hưng phấn, nhận lấy lệnh điều động từ tay lão phụ.
Hắn đã sớm chờ ngày này.
Đến lúc đó, trời cao hoàng đế xa, không những có thể yên ổn, mà còn có thể mặc sức tung hoành.
Ở Tây Lương đế quốc, bộ viện đứng đầu, cùng cấp bậc với huyện tôn, chỉ cần hắn tới Thanh Viễn huyện, là có thể trở thành bá chủ Thanh Viễn huyện.
Còn tên huyện tôn kia, Tô Hạo không thèm để vào mắt, đến lúc đó sẽ tìm cách thu phục, hoặc là phế bỏ.
“Trấn Phủ Ty ở quận phủ đã phát lệnh điều động, những kẻ bên ngoài đang chú ý đến ngươi hẳn đã nhận được tin ngươi sắp rời khỏi Phụ Thành!”
“Nếu có kẻ muốn ra tay với ngươi, hẳn sẽ ra tay trên đường, ta cũng muốn xem những kẻ nào muốn động thủ với ngươi, có lẽ lần này có thể khiến lão phụ ngươi giãn gân cốt một chút.”
Trong mắt Tô Minh lóe lên hàn quang.
“Lão phụ có chút hung hãn?”
Tô Hạo nhìn khí tức phát ra trên người lão phụ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Bất quá trong lòng hắn lại có chút khoái chí, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt của Tô gia so với sự lạnh lùng của các thế gia khác.
“Ngươi mau về thu xếp hành trang, tiện thể đến thăm mẫu thân ngươi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi xa, bà ấy sẽ lo lắng!”
Lão phụ Tô Minh nhìn Tô Hạo nói.
“Ta biết!”
Tô Hạo cầm lệnh điều động rời khỏi đại sảnh.
Lúc này.
Trong một khách điếm ở Phụ Thành.
Một đại hán thân hình to lớn đang ăn thịt, bên cạnh hắn là một thanh niên gầy gò mặc hôi y.
Thanh niên đang nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt trầm tư.
Đại hán kia tên là Phan Tháp, thanh niên gầy gò tên là Lỗ Nghĩa, bọn họ đều là nghĩa tử của Tây Bắc Huyết Minh Giáo đà chủ, xếp hạng thứ ba và thứ tư.
“Lão Tứ, đại ca có truyền tin gì đến không? Khi nào chúng ta ra tay với Tô Hạo?”
Phan Tháp nhét một miếng thịt to bằng nắm tay vào miệng, nuốt xuống rồi hỏi lão Tứ Lỗ Nghĩa.
“Tô Hạo của Tô gia sẽ đi nhậm chức ở Thanh Viễn huyện trong hai ngày tới. Có lẽ đó là cơ hội để chúng ta ra tay!”
Lỗ Nghĩa trầm giọng nói.
Ba ngày trước, bọn hắn đã đến Phụ Thành, nhưng Tô Hạo chưa rời khỏi Tô phủ lần nào, khiến họ không có cơ hội hành động.
“Giải quyết tên Tô Hạo này càng sớm càng tốt, chúng ta có thể trở về quận phủ. Nghĩa phụ sắp hoàn thành việc tu luyện, đến lúc đó Huyết Minh giáo Tây Bắc phân đà sẽ toàn lực xuất kích.”
Giọng tráng hán Phan Tháp trầm đục.
“Ta sẽ theo dõi hành tung của Tô Hạo. Một khi rời khỏi Phụ Thành, chúng ta sẽ ra tay!”
Lỗ Nghĩa suy nghĩ một lúc rồi nói.
Hắn cũng nóng lòng muốn giải quyết Tô Hạo để trở về quận phủ.
Tần phủ.
Trong phòng của Tần Hạo.
“Thiếu gia, tiểu nhân đã nghe ngóng được một tin tức về Tô Hạo. Hắn bị Tô gia điều đến Thanh Viễn huyện, một huyện nghèo nàn và xa xôi nhất dưới quyền Phụ Thành, để làm bộ đầu, có lẽ đây là cơ hội để chúng ta ra tay.”
Một thị vệ bên cạnh Tần Hạo nói nhỏ.
“Thanh Viễn huyện? Đó chẳng phải là huyện hẻo lánh, nghèo khó nhất trong số các huyện dưới quyền Phụ Thành sao, Tô gia sao lại đày hắn đến nơi khỉ ho cò gáy đó?”
Tần Hạo thắc mắc.
“Thiếu gia, người nói xem có khi nào Tô Hạo đã bị Tô gia bỏ rơi? Nghe nói hắn tư chất kém cỏi, với tài nguyên của Tô gia mà đến giờ chỉ mới tu luyện đến Nhân cảnh tam trọng, đúng là phế vật.”
Tên thị vệ khẽ nói.
“Tô Hạo, một kẻ không có tư chất, lại còn ăn chơi trác táng, bị đày đến nơi đó cũng phải.”
Tần Hạo nghe thị vệ nói mà không cảm thấy ngạc nhiên.
Với những gia tộc lớn, tài nguyên thường được ưu tiên cho những đệ tử có tư chất tốt, còn những kẻ tư chất kém bị bỏ rơi, theo hắn thấy, Tô Hạo chính là kẻ bị bỏ rơi.
“Truyền tin tức này cho Thanh Vân Trại, đây là cơ hội cho bọn hắn ra tay!”
Tần Hạo thấp giọng nói.
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay!”
Tên thị vệ lập tức rời khỏi phòng, để lại một mình Tần Hạo.
“Tô Hạo, lần trước ngươi phá hỏng chuyện của ta, hãy lấy mạng ra đền bù đi!”
Tần Hạo hung ác nói.
Ba ngày trước sau khi bọn họ trở về, Đông Phương Mục và Tiêu Tương Nhi liền rời khỏi quận phủ, trở về đô thành.
Vốn dĩ hắn còn muốn giữ bọn họ ở lại quận thành thêm mấy ngày, nhưng đối phương rõ ràng có ý muốn xa lánh hắn, cho nên hắn càng thêm hận Tô Hạo.
Ngày hôm sau!
Tô Hạo đợi đến khi mặt trời mọc mới lười biếng rời giường.
Nhưng mẹ hắn đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị cho hắn không ít đồ đạc, chất đầy nửa chiếc xe ngựa.
Đúng là con đi ngàn dặm mẹ lo âu, Tô mẫu rưng rưng nước mắt, tiễn Tô Hạo lên xe ngựa, nhưng Tô Minh không hề lộ diện.
Hai chiếc xe ngựa.
Hai tên tử sĩ trước kia bảo vệ Tô Hạo, mỗi người đánh một chiếc, phía trước là xe ngựa Tô Hạo ngồi, chiếc còn lại là đồ đạc mà mẹ hắn chuẩn bị cho hắn.
Hai tên tử sĩ, cũng được ban cho họ Tô, hai người lần lượt là Tô Nguyên, Tô Năng.
Tô Hạo ngồi trong xe ngựa phía trước.
Trong xe ngựa, đã được trang trí lại, giống như một căn phòng nhỏ, có trang bị trái cây, giường mềm, nhìn qua giống như công tử thế gia đi du ngoạn.
Xe ngựa chầm chậm rời khỏi Tô phủ.
“Hai võ giả Địa Cảnh tam trọng bảo vệ, có thể giải quyết!”
Nhìn xe ngựa đang chạy, ở góc phố ngoài Tô phủ, lộ ra hai bóng người, chính là Phan Tháp và Lỗ Nghĩa của Huyết Minh Giáo.
“Chúng ta tới Thanh Phong Nhai trước, phục kích hắn ở đó!”
Lỗ Nghĩa nhìn thoáng qua xe ngựa rời đi, lạnh lùng nói.
Ở gần Phụ Thành ra tay, một khi bị chặn lại, chỉ sợ Tô gia sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó, chỉ sợ sơ sẩy một chút, sẽ không giết được Tô Hạo.
Cho nên bọn hắn chuẩn bị ra tay ở nơi khá xa Phụ Thành.
Sau khi đắc thủ, bọn hắn cũng có thể nhanh chóng rút lui.
Sau khi xe ngựa của Tô Hạo rời đi!
Đại sảnh Tô gia.
Tô Minh đứng lên, phía sau có vài tên hộ vệ.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Lần này Tô Minh quyết định âm thầm bảo vệ Tô Hạo đến Thanh Viễn huyện, tiêu diệt những kẻ muốn ra tay với hắn.
Xe ngựa di chuyển êm ái.
Tô Hạo nửa nằm trên xe, tâm trạng có chút kích động và căng thẳng.
"Lần đầu ra ngoài lại hồi hộp thế này. Hay là điểm danh, rút thưởng thử xem, có lẽ sẽ giúp tâm trạng bình tĩnh hơn."
Tô Hạo nghĩ thầm.
"Điểm danh!"
"Ngày thứ ba liên tiếp điểm danh, nhận được 40 điểm điểm danh, phần thưởng ngẫu nhiên: 10 lượng bạc!"
"10 lượng bạc? Thật keo kiệt!"
Tô Hạo nhìn 10 lượng bạc được lưu vào kho vật phẩm, có chút ngỡ ngàng.
"Rút thưởng thử xem!"
Tô Hạo nhìn hai thẻ rút thưởng bằng đồng trong kho vật phẩm, mắt sáng lên.
"Rút hai lần cho ta!"
Hai thẻ rút thưởng bằng đồng bắt đầu quay.
【Chúc mừng nhận được một ống nhòm cổ điển, đã lưu vào kho vật phẩm, xin mời kiểm tra.】
【Chúc mừng nhận được công pháp Huyễn Âm Chỉ, đã lưu vào kho vật phẩm, xin mời kiểm tra.】
"Có vật phẩm, có công pháp, không tệ!"
Nghe tiếng hệ thống, mắt Tô Hạo sáng lên, vội vàng mở kho vật phẩm để xem hai thứ này.