Khi thi cốt của ba người kia rơi xuống đất.
Ma Đằng Huyết Thực liền thu nhỏ, bay về lòng bàn tay Tô Hạo, hơn nữa còn làm ra động tác thân mật trong lòng bàn tay hắn.
"Thứ này có ý thức rồi."
Thấy được Ma Đằng Huyết Thực làm ra cử chỉ thân mật, Tô Hạo ánh mắt ngưng lại.
Trong lòng thầm nhủ: "Có lẽ Ma Đằng Huyết Thực thôn phệ càng nhiều huyết nhục, tiến hóa càng nhanh."
Ngay lúc Tô Hạo đang suy nghĩ, Ma Đằng lại truyền ra một luồng ý niệm, ý rằng nó đã hấp thu quá nhiều huyết nhục, cần thời gian để tiêu hóa.
"Ừm!"
Xem ra Ma Đằng Huyết Thực thời kỳ ấu sinh, lực thôn phệ không phải vô cùng, Tô Hạo thu Ma Đằng Huyết Thực vào lòng bàn tay, còn bản thân thì phóng vào trong sơn trại.
Trên đường đi, những tên sơn tặc xuất hiện đều bị Tô Hạo rất bạo lực chém giết, rất nhanh, Tô Hạo đã tới trung tâm sơn trại.
Trong đó cũng có một số mã tặc chạy trốn, nhưng Tô Hạo không để ý.
Lão cha lần này không phải một mình tới, chắc hẳn dưới chân núi đã có người Tô gia chặn đường những tên mã tặc chạy trốn này.
Trung tâm sơn trại.
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, bởi vì khắp sơn trại, vậy mà không thấy bóng dáng đại đương gia Thanh Vân Trại - Độc Cô Phàm.
"Đại đương gia của các ngươi đâu?"
Tô Minh tóm lấy một tên mã tặc đang run rẩy trong sân.
"Đại đương gia rất nhiều lúc không có ở trong trại, dù có xuất hiện, cũng đeo mặt nạ, chúng ta chưa từng thấy mặt đại đương gia!"
Tên mã tặc run rẩy nói.
"Ừm!"
Tô Minh nhíu mày, hắn đã từng nghe nói đại đương gia Thanh Vân Trại rất thần bí, hiếm khi lộ diện.
Từng cho rằng Độc Cô Phàm luôn ở trong Thanh Vân Trại tu luyện, hiện tại xem ra, đại đương gia này tâm cơ rất sâu, hẳn ở bên ngoài còn có thân phận khác.
"Rắc!"
Tô Minh bóp nát cổ tên mã tặc, sau đó nhìn những tên mã tặc còn lại trong sân, chuẩn bị chém giết toàn bộ bọn chúng.
"Lão cha, chẳng phải đã nói là để lại cho ta sao?"
Lúc này, Tô Hạo sải bước đi vào, sát ý trên người tràn ngập, nhìn thấy mấy tên mã tặc trong viện, hắn liền xông tới trước mặt một tên, một quyền đánh gãy cổ đối phương.
Những tên mã tặc khác muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện một luồng khí tức mạnh mẽ áp chế bọn chúng, khiến chúng di chuyển khó khăn.
Luồng khí tức này là do Tô Minh phát ra. Hắn áp chế những người này, để tiện cho Tô Hạo ra tay chém giết.
Tô Hạo rất từ tốn giải quyết nốt mấy tên mã tặc còn lại.
"Phụ thân, sao không thấy đại đương gia của Thanh Vân Trại?"
Tô Hạo biết rõ, Thanh Vân Trại có năm đại đương gia, hắn đã giết bốn tên, hẳn là còn một tên, tưởng rằng phụ thân đã giải quyết, cho nên mới hỏi như vậy.
"Độc Cô Phàm này rất xảo quyệt, không ở trong sơn trại, có lẽ ở dưới núi hắn còn có thân phận khác, người này không đơn giản, chúng ta không thể xem nhẹ hắn!"
"Phụ thân, rùa đen rút đầu, không làm nên trò trống gì, Tô gia chúng ta không cần sợ loại người này, chỉ cần hắn dám ló đầu, liền diệt hắn."
Tô Hạo rất bá đạo nói.
"Ha ha, không ngờ Hạo Nhi, lại có hùng tâm tráng chí như vậy, sau bức tường ở hậu viện có một cơ quan, bên trong là bảo khố của Thanh Vân Trại, con có thể đi chọn vài món đồ, còn lại ta sẽ an bài người, chuyển về Tô gia!"
Phụ thân Tô Hạo trầm giọng nói.
"Rõ!"
Tô Hạo mở bảo khố, bên trong đặt mười mấy rương gỗ.
Tô Hạo lần lượt mở ra, phát hiện bên trong đều là một chút vàng bạc châu báu, ngân phiếu và một số bảo vật khác.
Trong bảo khố, có một mật thất, bên trong mật thất bày trí một viên châu tản ra khí tức lạnh lẽo.
"Viên châu phát ra hàn khí, viên châu này không tệ, đến mùa hè, có lẽ có thể dùng để hạ nhiệt."
Tô Hạo liền cất viên châu này đi, sau đó thuận tay cầm lấy mười mấy ngân phiếu, mỗi ngân phiếu có mệnh giá không giống nhau, tổng cộng khoảng hai mươi vạn lượng bạc.
"Nhãi con!"
Nhìn thấy Tô Hạo tiện tay lấy nhiều bạc như vậy, Tô Minh giật giật khóe miệng, hắn không ngờ Tô Hạo lại tham lam như vậy, lấy đi một lúc hai mươi vạn lượng bạc.
Bất quá, lời hắn đã nói ra, giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại, hắn chỉ có thể đau lòng nhìn Tô Hạo mang đi số ngân phiếu kia.
"Ra ngoài xông pha, cần dùng ngân lượng, sau này tạm thời không chu cấp ngân lượng cho hắn nữa!"
Tô Minh trong lòng tự tìm cho mình một lý do.
"Phụ thân, ta đi trước! Nơi này giao cho người!"
Tô Hạo cầm ngân phiếu, hướng Tô Minh khoát tay, liền rời đi trước.
Ở lại nơi này không có ý nghĩa gì, không phải bạch cốt, thì chính là thi thể, hắn không thích những thứ này.
Bất quá, tốc độ quay về của Tô Hạo không nhanh bằng tốc độ lúc phụ thân hắn tới.
Một canh giờ sau, hắn mới trở lại Khánh Thanh Vân Hạp Cốc.
Lúc này!
Sắc mặt Tô Nguyên và Tô Năng cũng đã khôi phục không ít, bọn họ đã thu dọn xe ngựa xong xuôi, cũng đem toàn bộ bạch cốt trong hạp cốc chôn cất.
"Tam thiếu gia, người đã về!"
Nhìn thấy Tô Hạo, hai người cung kính nói.
"Ta thay một bộ y phục, chúng ta liền lập tức tiến về Thanh Viễn huyện thành!"
Tô Hạo lên xe ngựa, đem một thân huyết y thay ra, đưa ra ngoài, để cho Tô Nguyên tìm nơi xử lý bộ huyết y này.
Sau đó, xe ngựa tiếp tục hướng Thanh Vân huyện chạy đi.
Gần lúc hoàng hôn buông xuống, Tô Hạo bọn họ mới đến Thanh Viễn huyện.
"Thiếu gia, chúng ta hôm nay có đến Bộ Viện không?"
Đánh xe ngựa Tô Nguyên nhẹ giọng hỏi.
"Trời đã tối, không đến Bộ Viện, tùy tiện tìm một khách điếm nghỉ tạm đi, ngày mai để Tô Năng đi chọn một tòa nhà tốt mua lại, đến lúc đó, có thời gian, ta sẽ đến tiểu viện đó ở."
Tô Hạo phân phó.
Mặc dù hắn trở thành viện thủ Bộ Viện, có thể ở lại Bộ Viện, nhưng Bộ Viện người đông mắt tạp, cho nên hắn vẫn cần một tiểu viện thanh tịnh.
Ở trong tiểu viện, nếu hắn tu luyện mà có động tĩnh gì, cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
"Vâng, thiếu gia!"
Tô Nguyên gật đầu, đánh xe ngựa hướng một khách điếm ven đường chạy tới.
Một lát sau.
Tô Nguyên đã an bài thỏa đáng,
Tô Hạo vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn muốn xem điểm danh và thẻ rút thưởng nhận được hôm nay.
【Nhân vật】: Tô Hạo
【Điểm điểm danh】: 4010
“4010 điểm điểm danh, ta tính một chút, ban đầu ta có 730 điểm, tiêu diệt Thanh Vân Trại nhận được 1000 điểm, còn lại 2280 điểm, mỗi ba tên mã tặc bình thường góp 20 điểm, vậy tức là ta đã giết 342 tên mã tặc bình thường.”
“Mẹ kiếp, giết 342 tên mã tặc, hôm nay ta biến thành cỗ máy sát lục rồi!”
Tính toán xong, Tô Hạo có chút điên cuồng.
Hắn không ngờ mình lại chém giết nhiều mã tặc như vậy.
“Sát tính này của ta, nên thu liễm một chút!”
Xem xong điểm điểm danh trong hệ thống, Tô Hạo tự nhủ.
“4010 điểm điểm danh, có thể đổi thành 401 điểm kỹ năng, như vậy, có thể đem công pháp đề thăng, lại thêm khí huyết phản hồi của Phệ Huyết Ma Đằng, không biết thực lực của ta có thể đạt tới cảnh giới nào.”
Tô Hạo mở kho vật phẩm, lúc này trong kho có 12 thẻ rút thưởng Thanh Đồng, 1 thẻ rút thưởng Bạch Ngân.
“12 thẻ rút thưởng Thanh Đồng, 1 thẻ rút thưởng Bạch Ngân!”
“Hợp thành thẻ rút thưởng Bạch Ngân!”
【Tiêu hao 10 thẻ rút thưởng Thanh Đồng, hợp thành 1 thẻ rút thưởng Bạch Ngân, đã lưu vào kho vật phẩm】
“Trước tiên rút 2 thẻ rút thưởng Thanh Đồng đã!”
【Ký chủ tiêu hao 2 thẻ rút thưởng Thanh Đồng, đang rút thưởng】
【Cảm ơn đã tham gia, cảm ơn đã tham gia!】
“Gì thế?”
Nghe thấy âm thanh này, đồng tử Tô Hạo trợn to, hắn không ngờ cả hai lần đều là cảm ơn đã tham gia.
Cảm ơn đã tham gia có nghĩa là không rút được gì, hai thẻ rút thưởng Thanh Đồng này hoàn toàn lãng phí.
“Trước kia thấp nhất còn là ngân phiếu, giờ đến ngân phiếu cũng không có!”
“Ta còn thẻ rút thưởng Bạch Ngân! Tiếp tục rút, ta không tin không rút được.”
【Tiêu hao 2 thẻ rút thưởng Bạch Ngân, đang rút thưởng】
【 Rút được một quả Bách Ích, đã được lưu vào kho vật phẩm 】
【 Rút được Tử Vong Nhu Trùng, thời kỳ ấu sinh, đã được lưu vào kho vật phẩm 】
"Bách Ích Quả, Tử Vong Nhu Trùng?"
Tô Hạo lập tức mở kho vật phẩm, muốn xem giới thiệu về hai thứ này.