Một bóng đen rơi xuống ngoài chính sảnh, chính là Lý Nam Thiên - huyện tôn, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm về hướng Tô Hạo vừa đào tẩu, sắc mặt âm trầm vô cùng.
"Lão gia!"
Lúc này, ba tên nha dịch nãy giờ nấp trong bóng tối trực ban liền bước ra, tiến lên khom người khẽ gọi.
"Ừm!"
Lý Nam Thiên nhìn ba người bước ra, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ.
Hắn giơ một tay phải ra, bàn tay vươn ra nổi đầy gân xanh, cánh tay co giật dữ dội, tỏa ra hồng quang, chộp lấy đỉnh đầu một tên nha dịch. Sau đó liền thấy máu tươi trong cơ thể tên nha dịch kia điên cuồng từ đỉnh đầu trào ra, chảy vào cánh tay hắn.
"Ách!"
Hai tên nha dịch còn lại cố nén tiếng kinh hô, nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn.
Lúc này, tên nha dịch ban nãy đã ngã gục xuống đất, toàn thân không còn chút khí huyết, trắng bệch một mảnh.
Lý Nam Thiên với vẻ mặt dữ tợn bước đến trước hai người còn lại, hai tay đặt lên đầu chúng.
Trong khoảnh khắc.
Máu trên người hai tên nha dịch này cũng điên cuồng chảy về phía hai tay hắn.
Sau khi hấp thụ máu của ba người, làn da đỏ như đồng của Lý Nam Thiên dần trở lại màu sắc bình thường.
"Trốn thì cứ trốn đi, làm chi còn ló mặt ra?"
Nhìn thi thể ba người, Lý Nam Thiên lạnh giọng nói.
Sau đó hắn cau mày, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng, chuyện xảy ra hôm nay, khiến hắn có cảm giác không thể kiểm soát được tình hình.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện thế này ở huyện Thanh Viễn.
"Đợi ta áp chế được huyết độc, ta sẽ lôi hết các ngươi ra."
Lý Nam Thiên lẩm bẩm.
Đối với sự an toàn của sư gia Phương Hằng, hắn tạm thời không lo lắng, đối phương bắt cóc Phương Hằng, hẳn là muốn từ miệng hắn moi tin tức, chỉ cần Phương Hằng kiên trì một chút, là có thể câu giờ cho hắn.
Sau đó thân hình hắn lóe lên, quay trở về phòng trong hậu viện, không thèm để ý đến thi thể trên mặt đất.
Lúc này.
Tô Hạo túm lấy Phương Hằng, không chạy về hướng Bổ viện, mà chạy về nơi ở mới mua của hắn.
Vừa giao chiến đến phút cuối, Tô Hạo chợt nhớ trong danh sách vật phẩm của mình vẫn còn nửa bình Thổ Chân Thủy, vì thế hắn mới ra tay mang theo Phương Hằng đang trọng thương.
Trong tiểu viện
Một mảnh tĩnh lặng, Tô Hạo tùy ý tìm một gian phòng.
Sau khi vào phòng, Tô Hạo trực tiếp cắt đứt gân tay gân chân của Phương Hằng, sau đó đánh thức hắn.
Phương Hằng vừa tỉnh lại, lập tức cảm nhận được cơn đau ở tứ chi, sau đó phát hiện gân tay gân chân của mình đã bị cắt đứt, sắc mặt đại biến.
Hắn gầm lên: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta muốn biết tình trạng của Lý Nam Thiên!"
Tô Hạo đè thấp giọng nói.
"Hừ!"
Phương Hằng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe hàn quang, nhìn Tô Hạo không nói lời nào.
"Ngươi tưởng không nói thì ta không làm gì được ngươi sao?"
Tô Hạo thấy vậy, lấy nửa bình Thổ Chân Thủy còn lại từ trong danh sách vật phẩm ra, túm lấy cằm Phương Hằng, đổ hết nửa bình Thổ Chân Thủy vào miệng hắn.
Hắn không có thời gian dây dưa với tên này.
"Ngươi tưởng cho ta uống chút độc dược là ta sẽ mở miệng sao? Đừng phí công vô ích, muốn giết cứ giết!"
Phương Hằng đặc biệt khinh thường thủ đoạn này của Tô Hạo.
"Ta không vội!"
Tô Hạo lắc đầu, hắn đang đợi dược hiệu của Thổ Chân Thủy phát tác.
Phương Hằng là võ giả Địa cảnh, có thể sẽ chống đỡ được một thời gian, dù sao lần trước người hắn dùng Thổ Chân Thủy chỉ là Lệ lão quỷ, võ giả Nhân cảnh.
Phương Hằng thấy Tô Hạo cho mình uống thứ gì đó xong, liền đứng sang một bên như đang chờ đợi gì đó, lập tức nhíu mày, không biết Tô Hạo đang giở trò gì.
Một lát sau
Phương Hằng cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng trĩu, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, trong đầu dần dần choáng váng. Hắn muốn thoát khỏi trạng thái này, định lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Tô Hạo nhìn dáng vẻ của Phương Hằng, trên mặt lộ ra một tia cười, đi đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi:
"Nói cho ta biết tin tức về Lý Nam Thiên?"
Phương Hằng với vẻ mặt mơ màng, nghe Tô Hạo hỏi liền nhẹ giọng đáp: “Lý Nam Thiên đã chết từ lâu rồi, Lý Nam Thiên hiện tại là Độc Cô Phàm.”
“Độc Cô Phàm, đại đương gia của Thanh Vân Trại!”
Nghe được tin tức này, Tô Hạo mới hiểu ra, trước đây hắn cứ tưởng Lý Nam Thiên chính là Độc Cô Phàm, không ngờ chỉ là Độc Cô Phàm giả dạng mà thôi.
Độc Cô Phàm này quả thật cao tay, giả mạo huyện tôn của cả một huyện, ai mà nghĩ tới được chứ.
“Vậy nói về Độc Cô Phàm đi. Hắn đang yên lành làm đại đương gia của Thanh Vân Trại không làm, lại chạy đến Thanh Viễn huyện hẻo lánh này làm huyện tôn, hắn có mục đích gì.”
Tô Hạo trầm giọng hỏi.
“Vài năm trước Độc Cô Phàm trúng huyết độc, thường xuyên phát tác, cần hấp thụ máu người để áp chế huyết độc trong cơ thể. Ở trong Thanh Vân Trại, hắn không thể tùy ý hút máu người, đúng lúc Lý Nam Thiên nhậm chức huyện tôn Thanh Viễn huyện, bị Độc Cô Phàm chặn đường. Vì vậy Độc Cô Phàm mới giả mạo Lý Nam Thiên đến Thanh Viễn huyện này, đảm nhiệm chức huyện tôn!”