Chương 73: [Dịch] Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Cộng Lại

Người nhà Cao gia lấy lòng, Khương Hàn tự giễu

Phiên bản dịch 7007 chữ

Ánh mắt Cao Minh Thạch khẽ động, cẩn thận hỏi: “Vậy tộc trưởng hiện tại của chủ gia các ngươi, có phải tên là Khương Đạo Huyền không?”

Khương Hoằng Dương không nhận ra bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ lạ, chỉ gật đầu, thuận miệng đáp: “Đúng vậy.”

Cùng với giọng nói bình thản đó vang lên.

Sắc mặt của nhiều tộc nhân Cao gia xung quanh không thay đổi, không nhận thấy điều gì bất thường.

Nhưng những người đã từng tham gia thương đội của gia tộc, hoặc biết được tin tức về Thương Ngô Khương gia từ thương đội.

Đều cùng lúc cảm thấy như có sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu, chấn động đến điếc tai!

“Sao có thể như vậy? Khương gia trong thành chúng ta lại có quan hệ với Thương Ngô Khương gia ư?”

“Haiz, Khương gia đúng là tổ tiên phù hộ, rõ ràng dạo trước còn đang lo lắng chuyện của Hắc Hổ Tông, không ngờ bây giờ lại một bước lên trời, có quan hệ trực tiếp với Thương Ngô Khương gia!”

“Vận may thế này thật khiến người khác ghen tị.”

“Tên nhóc Khương Hàn này lại có cơ hội ôm được đùi của vị Khương Kiếm Tông kia, thật sự là đã dùng hết phúc khí mười đời mới đổi lại được cơ hội này.”

“Gọi thẳng tên như vậy còn ra thể thống gì? Hàn ca mang một nửa huyết mạch Cao gia chúng ta, lại lớn hơn chúng ta vài tuổi, sau này chúng ta phải kính trọng người như huynh trưởng!”

Mọi người rơi vào cuộc bàn tán sôi nổi.

Còn Cao Minh Thạch thì đồng tử co rụt lại, trong lòng lặng lẽ dâng lên một niềm vui sướng.

Vốn thấy Khương gia ngày càng suy bại, lại còn chọc phải kẻ địch mạnh như Hắc Hổ Tông, gã còn có chút xem thường đối phương.

Nào ngờ đối phương lại mang đến cho mình một bất ngờ lớn đến vậy vào lúc này!

Phải biết đó là gia tộc cấp bá chủ có tu sĩ hùng mạnh như Khương Đạo Huyền, Khương Kiếm Tông tọa trấn!

Ngay cả lão tổ Tử Phủ cảnh của nhà mình đích thân đến Thương Ngô Sơn bái kiến Khương gia, cũng chưa chắc đã được gặp mặt một lần, huống chi là kết giao.

Thế nhưng bây giờ, nhờ vào Khương Hàn mang huyết mạch của cả hai nhà Khương và Cao.

Cao gia bọn họ có lẽ có thể men theo con đường của Khương Hàn mà không ngừng leo lên, cho đến khi bắt được mối quan hệ với Thương Ngô Khương gia.

Chỉ cần có dính dáng quan hệ, là có cơ hội nhận được cơ duyên trời ban, khiến gia tộc đạt đến sự huy hoàng chưa từng có!

Nghĩ đến đây, Cao Minh Thạch lập tức cảm thấy lòng mình nóng rực, trên mặt cũng không kìm được mà tràn ngập vẻ vui mừng.

Ngay sau đó, gã nhìn Khương Hàn, dịu dàng nói: “Hàn nhi, chuyến đi này đường sá xa xôi, ngươi phải bảo trọng thân thể.”

“Ta có một bình Dẫn Khí Đan, ngươi cứ cầm lấy mà dùng, sau khi đến Thương Ngô Sơn, nếu có thời gian rảnh thì nhớ về thăm nhà, dù sao trên người ngươi cũng chảy dòng máu của Cao gia chúng ta, chúng ta đều là người một nhà...”

Cao Minh Thạch vừa nói, vừa cầm một bình đan dược đưa đến trước mặt Khương Hàn.

Lúc này, Khương Hàn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, chỉ có thể theo bản năng nhận lấy bình đan dược.

Chưa kịp hoàn hồn, xung quanh lại vang lên những âm thanh ồn ào.

“Hàn nhi, ngươi còn nhớ lúc một tuổi, đã từng trèo lên vai lão phu, giật chòm râu dài của lão phu mà nghịch không?”

“Hàn huynh, trước đây là chúng ta không hiểu chuyện, hành xử sai trái, xin huynh đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng ta.”

“Hàn ca, giàu sang đừng quên nhau.”

“........”

Đối mặt với sự thay đổi thái độ đột ngột của mọi người, Khương Hàn đầu tiên là sững sờ, nhưng nhờ có kinh nghiệm từ trước nên rất nhanh đã phản ứng lại.

Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn đã ngay lập tức hiểu ra ngọn nguồn của tất cả chuyện này.

Thương Ngô Khương gia? Lẽ nào là vì chủ gia?

Trong lòng Khương Hàn vô cùng nghi hoặc.

Theo lời đồn, chủ gia thời huy hoàng nhất cũng chỉ có một vị tu sĩ Tử Phủ cảnh mà thôi.

Làm sao có thể khiến Cao gia, một gia tộc có lão tổ Tử Phủ cảnh tọa trấn, lại phải tỏ ra nịnh nọt như vậy?

Khương Hàn càng nghĩ càng đau đầu, bèn lười suy nghĩ thêm, ngẩng đầu nhìn Khương Hoằng Dương, nhỏ giọng hỏi: “Gia chủ gia gia, người thấy chuyện của Hắc Hổ Tông thì sao?”

Hắc Hổ Tông là thế lực hùng mạnh có mấy vị tu sĩ Tử Phủ cảnh tọa trấn.

Mà ở chủ gia, ngoài vị Tử Phủ tiên tổ kia ra, không còn ai đạt tới cảnh giới mạnh mẽ như vậy.

Vì thế hắn mới không khỏi lo lắng.

Nếu đến lúc đó Hắc Hổ Tông gây khó dễ, chẳng phải sẽ liên lụy đến cả chủ gia sao?

Đối mặt với câu hỏi của Khương Hàn, không đợi Khương Hoằng Dương trả lời, Khương Viêm vẫn luôn im lặng đã lên tiếng trước, thản nhiên nói:

“Chuyện của Hắc Hổ Tông không cần để ý, nếu chúng thật sự không biết điều mà đến gây sự với Khương gia chúng ta, ha ha, có tộc trưởng đại nhân ở đây, đừng nói một Hắc Hổ Tông nhỏ bé, cho dù là mười Hắc Hổ Tông cùng xông lên, cũng chỉ có kết cục bị diệt vong.”

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc!

Sự tự tin và khinh thường trong giọng nói của Khương Viêm khiến tất cả mọi người đều sững sờ, lòng chấn động không thôi!

Khương Hàn càng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đến lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Cao gia lại hạ mình, tỏ thái độ lấy lòng mình như vậy.

Ấy là vì sau lưng hắn, trong chủ gia, có một vị tộc trưởng với thực lực mạnh đến không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này, dựa vào lời nói của đối phương, ánh mắt Cao Minh Thạch khẽ động, lập tức nghĩ ra điều gì đó.

Thế là, gã nhìn về phía Khương Viêm, nhỏ giọng hỏi: “Dám hỏi các hạ là?”

Khương Viêm thản nhiên liếc nhìn, nhẹ giọng đáp: “Thương Ngô Khương gia, Khương Viêm.”

Mắt Cao Minh Thạch sáng lên, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Nghĩ đến cây đại thụ Thương Ngô Khương gia này chính là cơ duyên của Cao gia, phải ôm cho thật chặt không được buông tay.

Gã lập tức định mở lời, muốn kết giao với Khương Viêm, tranh thủ nhanh chóng bắt mối với Thương Ngô Khương gia.

Thế nhưng, Khương Viêm hoàn toàn không có hứng thú nghe gã nói tiếp, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn Khương Hàn.

“Ta cần phải sớm quay về Thương Ngô Sơn phục mệnh tộc trưởng đại nhân, nếu ngươi không có việc gì khác thì hãy cùng ta đi trước.”

Nghe vậy, trong lòng Khương Hàn mừng như điên.

Việc khác? Ha ha, bây giờ đã có thể rời đi, cái nơi tồi tàn này, ta một giây cũng không muốn ở lại nữa!

Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự, lập tức chắp tay, tự giễu nói: “Từ khi đến Cao gia, ta đã quen với việc cả ngày nhàn rỗi, làm gì còn có việc gì khác chứ? Tộc huynh, chúng ta đi thôi.”

“Ồ?”

Nghe ra sự bất mãn rõ ràng trong giọng nói của đối phương, Khương Viêm cũng đã hiểu ra.

Thì ra giữa vị tộc đệ này của mình và Cao gia vẫn còn tồn tại chút mâu thuẫn.

Lúc này, trên trán Cao Minh Thạch mơ hồ nổi lên vài đường gân xanh.

Gã vạn lần không ngờ tên nhóc Khương Hàn này lại gây khó dễ cho mình vào thời khắc quan trọng này.

May mà Khương Viêm không có hứng thú can thiệp vào chuyện của hai nhà, chỉ lắc đầu rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Thấy vậy, Khương Hoằng Dương và Khương Hàn lập tức đi sát theo sau.

Không lâu sau.

Ba người quay về nơi ở của Khương gia.

Thấy tất cả người của Khương gia đều đã thu dọn xong hành lý, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.

Khương Viêm cũng không nói lời thừa, lập tức gọi mọi người xuất phát, chuẩn bị đến Thương Ngô Sơn

Bạn đang đọc [Dịch] Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Cộng Lại của Thụy Bất Tỉnh Đích Miêu 9

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    397

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!