Không lâu sau.
Thương Ngô Sơn, trước sơn môn Khương gia.
Hồ Long chắp tay sau lưng, ngẩng đầu quan sát bốn phía, kiên nhẫn chờ đợi đệ tử giữ núi trở về.
Thế nhưng người còn chưa đợi được, thì đã cảm nhận được một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén đáng sợ từ nơi không xa ập tới!
“Kiếm ý thế này... lẽ nào Khương Đạo Huyền đích thân đến?”
Sắc mặt Hồ Long đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
Theo như gã biết, bên trong Thương Ngô Sơn này, người sở hữu kiếm ý ngút trời như vậy chỉ có duy nhất vị Khương Kiếm Tông lừng danh kia mà thôi!
Nghĩ đến đây, gã lập tức nhìn theo nơi phát ra kiếm ý.
Cảnh tượng phía trước lọt vào tầm mắt.
Một nam tử mặc hắc y, hông đeo hắc kiếm, tay áo phải trống không đang đi thẳng tới.
Luồng kiếm ý đáng sợ khiến gã cảm thấy áp lực cực mạnh kia chính là tỏa ra từ người này.
Ánh mắt Hồ Long ngưng lại, sâu trong con ngươi lộ ra vài phần kinh ngạc.
Gã cũng chưa từng nghe ai nói Khương Đạo Huyền bị mất một cánh tay.
Hồ Long lòng đầy nghi hoặc, không nhịn được đánh giá ngoại hình của đối phương thêm vài lần.
Nhìn một lúc, đột nhiên một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ùa về.
“Sở hữu kiếm ý mạnh mẽ thế này, lại có những đặc điểm ngoại hình này, lẽ nào người này không phải Khương Đạo Huyền, mà là vị Cố Kiếm Tông kia?”
Hồ Long nhướng mày, có chút không đoán được ý đồ của đối phương.
Sau đó, thấy khoảng cách hai bên ngày một gần, gã cẩn thận, thăm dò hỏi: “Có phải Cố Kiếm Tông ở trước mặt không?”
Cố Tinh Kiếm lạnh lùng liếc một cái, không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Trên mặt Hồ Long đầu tiên là lộ ra vẻ quả nhiên là vậy, sau đó lập tức cúi người, cung kính nói: “Không ngờ lại thật sự là Cố Kiếm Tông ở trước mặt, bao năm qua, ta thường nghe về những chiến tích của ngài, có thể nói là ngưỡng mộ đã lâu, nhưng vẫn luôn không có duyên gặp mặt, vì vậy trong lòng luôn canh cánh nỗi tiếc nuối.”
“Không ngờ hôm nay, trời cao lại sắp đặt cho ta được gặp ngài, thật sự đã bù đắp nỗi tiếc nuối trong lòng ta, nếu không phải hôm nay có việc trong người, ta nhất định sẽ bày tiệc mời ngài, cùng ngài nhâm nhi vài chén...”
Hồ Long vừa cố gắng bắt chuyện làm thân, vừa âm thầm quan sát sắc mặt của Cố Tinh Kiếm.
Gã tuy có chút bất ngờ khi đối phương xuất hiện ở đây, nhưng cũng không cảm thấy khó hiểu.
Dù sao thì tính cách yêu kiếm như mạng, si mê vì kiếm của Cố Tinh Kiếm, ở khu vực xung quanh, có thể nói là ai cũng biết.
Có thể tưởng tượng được, khi uy danh của Khương Kiếm Tông truyền ra ngoài, lọt vào tai đối phương, trong lòng vị Cố Kiếm Tông này sẽ dấy lên chiến ý mãnh liệt đến mức nào?
Việc ghé thăm Khương gia ở Thương Ngô cũng trở thành chuyện đương nhiên.
Lúc này, đối mặt với lời nịnh hót của Hồ Long, Cố Tinh Kiếm lắc đầu.
Hắn không có hứng thú đáp lời đối phương, chỉ đặt tay trái lên chuôi kiếm bên hông, năm ngón tay nắm chặt, từ từ rút ra, để lộ thân kiếm sắc bén tỏa ra hàn quang.
“Bớt nói những lời vô dụng đó đi, ta cho ngươi cơ hội ra tay trước, xuất kiếm đi.”
Lời này vừa thốt ra, biểu cảm trên mặt Hồ Long lập tức cứng đờ.
Gã vạn lần không ngờ tới, rõ ràng chỉ là một lần gặp mặt đơn giản, đối phương lại dám có ý đồ với mình.
Chuyện này thật vô lý, chẳng phải người ta nói vị Cố Kiếm Tông này chỉ ra tay với những kẻ mà hắn xem là đối thủ sao?
Gã rất biết mình biết ta.
Năm xưa ngay cả tên Khấu Đồng Quang kia cũng không phải là đối thủ một hiệp của Cố Tinh Kiếm.
Huống chi là bản thân gã còn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Nghĩ đến đây, Hồ Long hoảng hốt, vội vàng xua tay nói: “Thực lực của ngài mạnh đến nhường nào? Ta tự biết không phải là đối thủ của ngài, nên không dám ra đây múa rìu qua mắt thợ, ta thấy việc tỷ thí này hay là bỏ qua đi?”
Cố Tinh Kiếm sắc mặt không đổi, một tay cầm kiếm, đặt trước ngực, mũi kiếm sắc bén vô cùng chĩa thẳng vào Hồ Long.
“Nếu ngươi không ra tay, vậy sẽ đến lượt ta.”
Dứt lời, từng luồng kiếm ý uy áp càng mạnh mẽ hơn khuếch tán ra xung quanh, tràn ngập mọi ngóc ngách, bộc phát ra sự sắc bén tột cùng!
Hồ Long trán đổ mồ hôi, căng thẳng nuốt nước bọt.
Giờ phút này, cảm nhận hàn ý lạnh lẽo toát ra từ kiếm ý của đối phương.
Gã không hề nghi ngờ, nếu mình thật sự không ra tay, đối phương sẽ chẳng bận tâm nhiều mà trực tiếp vung kiếm đâm tới.
Nhận ra điều này, Hồ Long vội vàng vực lại tinh thần, đồng thời lấy bội kiếm từ không gian Tử Phủ ra.
Ngay sau đó, gã lao lên như một mũi tên, tức thì đến trước mặt Cố Tinh Kiếm, vận nguyên lực lên thân kiếm, chém một nhát về phía ngực!
Thấy vậy, Cố Tinh Kiếm lộ vẻ khinh miệt, thân hình đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích, chỉ khẽ động cổ tay, một kiếm vẩy lên, lập tức hất văng bội kiếm của Hồ Long!
Ngay sau đó, lại dùng bản kiếm vỗ vào mặt Hồ Long, khiến gã lảo đảo mấy bước, đau đớn không thôi.
Cố Tinh Kiếm vắt kiếm ra sau lưng, khinh thường nói: “Yếu, quá yếu, với kiếm thuật cỡ ngươi, thật sự ngay cả tư cách để ta dùng chiêu mới cũng không có.”
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã thăm dò rõ hư thực của Hồ Long.
Đối phương tuy có tu vi Nguyên Hải cảnh tam trọng, nhưng lại không lĩnh ngộ kiếm ý, căn cơ cũng cực kỳ nông cạn, chiến lực yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Nói tóm lại, vị tông chủ Lạc Phong Tông này dường như chỉ là một Nguyên Hải hàng dỏm được tài nguyên đắp nặn thành mà thôi.
Giờ phút này, cùng với tiếng giễu cợt của Cố Tinh Kiếm.
Hồ Long nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, trong lòng uất nghẹn vô cùng.
Gã vừa định tìm vài lý do để phản bác cho thất bại của mình.
Nhưng Cố Tinh Kiếm không cho gã cơ hội đó.
Hắn tiện tay cắm ngược thanh kiếm trong tay xuống đất, thân hình lóe lên, đến trước mặt Hồ Long, nhanh như chớp tung ra mấy đạo quyền ảnh!
Đối mặt với công thế mạnh mẽ của Cố Tinh Kiếm, một tu sĩ Nguyên Hải cảnh cửu trọng, Hồ Long hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Sau khi lĩnh trọn mấy chục quyền, toàn thân da tróc thịt bong, gã như một đống bùn nhão ngã vật xuống đất, không thể động đậy.
Thấy mình vô cớ bị đánh một trận, Hồ Long bi phẫn không thôi.
Gã vô cùng khó khăn ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Kiếm: “Cố Kiếm Tông! Ta tự thấy ngày thường chưa từng đắc tội ngươi, vì sao hôm nay ngươi lại ỷ mạnh hiếp yếu như vậy?”
“Ngươi đừng quên, nơi đây không phải bên ngoài, mà là Thương Ngô Sơn! Ta chuyến này đến thăm Khương gia, ít nhiều cũng coi như là khách của Khương gia, ngươi ngang ngược càn rỡ như vậy, không nể mặt Khương Kiếm Tông mà ra tay, một khi truyền ra ngoài, chẳng lẽ không sợ làm tổn hại thể diện Khương gia, khiến sau này ai còn dám đến bái phỏng Khương gia nữa?”
Hồ Long hiểu rõ, nếu đối phương còn muốn tiếp tục hạ sát thủ, e rằng hôm nay gã mười phần thì có đến chín phần sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Để bảo toàn tính mạng, gã mới lôi tấm biển Khương gia này ra, muốn mượn uy danh của Khương Kiếm Tông khiến đối phương sinh lòng kiêng dè, thu liễm lại một chút.
Tuy nhiên ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Chỉ thấy Cố Tinh Kiếm đột nhiên vươn tay trái, một tay nắm lấy cổ áo sau của Hồ Long, khẽ dùng sức, lập tức nhấc bổng thân thể trọng thương của đối phương lên.
Ngay khi Hồ Long đang ngây người, một giọng nói mang chút ý vị trêu đùa bỗng nhiên vang lên bên tai: “Ồ? Ta nay đã là cung phụng của Khương gia, ngươi chắc chắn muốn lấy danh tộc trưởng đại nhân ra uy hiếp ta sao?”