Sắc mặt An Đỗ Nhân chợt sa sầm, âm u như mây đen giăng kín. Tinh Minh đây là đang trả đũa việc hắn là người đầu tiên lên tiếng phản đối, vừa đến đã nhắm vào hắn mà thách đấu.
“Ghế hội đồng vẫn chưa đến lúc luân chuyển!” Bên cạnh hắn, Ải Nhân Vương cất giọng ồm ồm như chuông vỡ: “Còn phải đợi hơn nửa năm nữa.”
“Bây giờ hẹn trước thì có sao đâu?” Nặc Khắc Tư hờ hững đáp. “Bọn ta đi lại nơi này cũng mất hai ba tháng, mười tháng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.”
Nói rồi, Nặc Khắc Tư lại bồi thêm một câu: “Dĩ nhiên, nếu An Đỗ Nhân các hạ thật sự không dám nhận lời, đợi mười tháng sau hẵng nói cũng không muộn.”