Mắt thấy bốn người lại muốn cãi nhau, Thôi Hiến thân là ‘đối tượng bị tranh đoạt’ rụt rụt cổ.
Rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc trò hề này đây.
Năm người trầm mặc chọn một gian học xá trống đi vào.
Bọn họ không phát ra tiếng động, học xá bên cạnh, một đám học trò không hề hay biết, đang cười hì hì trò chuyện.
Mà đối tượng bọn học trò nhàn đàm, chính là Bùi Kiên đám người!
“Bùi Kiên tên kia, từ nhỏ không học vấn không thuật, bỏ bê học nghiệp, không kính phu tử. Gần đây lại thay đổi tính nết, còn la lối muốn viết sách.”
“Ha ha ha ha ha, hắn là một tên cỏ bao, có thể viết ra sách gì chứ?”
“Càng buồn cười hơn là thư đồng bên cạnh Bùi Kiên, giống như tên ngốc vậy, ngày nào cũng la lối khoe khoang Bùi Kiên là thiên tài thần đồng.”
“Còn có Lý Hạc Duật, Cao Kỳ, Trang Cẩn ba khúc gỗ mục hoàn khố, gần đây cũng điên theo.”
“Dù sao ta là không tin mấy tên ngốc này sẽ viết sách!”
Bọn họ nói chuyện không kiêng dè gì, cười nhạo lớn tiếng.
Lại không biết.
Năm người vừa ngồi xuống ở bên cạnh, sắc mặt đều biến đổi.
Bốn vị hoàn khố thần tình căng thẳng.
Thôi Hiến cũng cạn lời — hắn còn muốn luôn giả bộ ‘sùng bái Tứ đại tài tử’ nữa chứ.
Lần này thì hay rồi, bị người ta vả mặt, kịch còn diễn thế nào nữa!
Toàn bộ hỏng bét!
Lời nói dối ‘đại ca ưu tú’ bị vạch trần ngay tại chỗ, Bùi Kiên sợ là tâm thái muốn sụp đổ, nói không chừng một hơi tức giận đập bình đập bát, tiếp tục đi làm cỏ bao khúc gỗ.
《Hồng Miêu Lam Thố Thất Hiệp Truyện》cũng sẽ không viết nữa.
Cái này phải làm sao đây!
Cũng may Bùi Kiên không yếu ớt như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thái, nhìn về phía Trang Cẩn ba người, dùng giọng điệu như đùa cợt nói: “Những người này là ghen tị bổn thiếu gia tài hoa hơn người, cho nên mới vu khống ta như vậy, đúng không.”
Đổi lại bình thường, ba tên tổn hữu khẳng định giúp đỡ phụ họa tìm lời giải thích.
Nhưng hiện tại bọn họ đang náo loạn mâu thuẫn!
Vì vậy, Lý Hạc Duật không lên tiếng.
Trang Cẩn tránh né ánh mắt cầu cứu của Bùi Kiên.
Cao Kỳ trầm mặc một hồi, đột nhiên cắn răng một cái: “Thôi, ta diễn không nổi nữa! Cái gì ghen tị, cái gì tài hoa hơn người, cái gì Nam Dương Tứ đại tài tử, đều là giả hết!”
“Chi bằng sớm thừa nhận đi, bốn người chúng ta chính là cỏ bao khúc gỗ bị người người chê cười, đầu gỗ không học vấn không thuật.”
“Thực xin lỗi, Hiện đệ, chúng ta vẫn luôn lừa ngươi.”
Không khí trong phòng trong nháy mắt ngưng kết lại.
Thôi Hiến thấy vậy, chỉ có thể cứng đầu, giả bộ ngơ ngác nhìn về phía Bùi Kiên: “Đại ca?”
Tim Bùi Kiên đều hung hăng co rút lại một chút.
Hắn thậm chí không dám đáp lại câu hỏi của tiểu đệ, trong lòng vừa khó chịu hoảng sợ, lại vừa vô duyên vô cớ phẫn nộ.
Trước là hung tợn trừng mắt nhìn Cao Kỳ một cái.
Bùi Kiên ‘xoạt’ một tiếng đứng lên, không để ý tới Thôi Hiến, giận đùng đùng đá văng học xá bên cạnh: “Tên vương bát đản nào ở sau lưng nói xấu bổn thiếu gia? Sống chán rồi hả! Phải, ta là hoàn khố, ta là cỏ bao khúc gỗ, thì sao? Đến phiên các ngươi ở đây nói này nói nọ?”
“Cái Bùi thị tộc học này, là do nhà bổn thiếu gia mở! Không phục, vậy các ngươi cút hết đi!”
Học xá bên cạnh an tĩnh lại.
Đám học trò vừa rồi còn cười nhạo lớn tiếng, giống như gà bị bóp cổ, trong nháy mắt đồng loạt im bặt, vẻ mặt lúng túng.
Hai bên giằng co trong thời gian ngắn.
Bùi Kiên vừa chuyển người, nhanh chân chạy ra khỏi học đường.
Có lẽ là gió có hơi lớn, lại có lẽ là mắt bị cát bay vào, vừa chạy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn, vị đại ca phế vật này, sắp mất đi tiểu đệ của hắn rồi.