Lần này, đến lượt Bùi Kiên và những người khác cười phá lên.
Triệu Diệu Tổ vẻ mặt tức giận xen lẫn xấu hổ, lập tức không còn tâm trạng giả vờ giả vịt, chỉ muốn dùng ‘tuyệt tác’ của mình để dạy dỗ Thôi Hiến một trận.
Thế là sau một tiếng hừ lạnh, hắn cất cao giọng nói: "Bài thơ ta làm, tên là 'Vịnh Tân Trúc'. Ngươi nghe cho kỹ đây—"
"Đêm qua Đông Viên mưa xiên xẹo,
Bậc rêu măng nhú phá sương mầm.
Mai này nếu được vút mây xanh,
Trước quét tóc mai thầy bạc trắng."
Bài thơ này vừa đọc xong, bên Bùi thị tộc học lập tức im phăng phắc, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, rõ ràng đã bị chấn động.
Bốn người Bùi Kiên sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, nhưng lại không biết làm thế nào.
Đúng là thiệt thòi vì ít học!
Đám thiếu niên phe Triệu Diệu Tổ thì reo hò tâng bốc.
"Thơ hay, thơ hay!"
"Bằng trắc đối xứng, thanh vận hài hòa, mượn trúc mới ví với chí hướng học hành, quét tóc mai vừa có ý tôn sư vừa có ý báo quốc, Diệu Tổ huynh quả thực văn hay chữ tốt."
"Hơn nữa còn là thơ thất ngôn cực khó!"
"Lợi hại, khâm phục! Sau hôm nay, danh tiếng thần đồng của Diệu Tổ huynh, chắc chắn sẽ vang dội khắp Nam Dương!"
Triệu Diệu Tổ lạc lối trong những lời tâng bốc.
Lúc này.
Lại nghe Thôi Hiến cười nhạo: "Đêm qua không có mưa, nơi này cũng không có bậc thềm, càng không có rêu."
"Rừng trúc trước mắt ngươi đây, là trúc bụi. Từ tháng ba đã ra mầm mới, nay đã vươn dài thành đốt, lấy đâu ra chuyện phá sương mầm? Hơn nữa, đây là Bùi thị tộc học, Đông Viên lại là nơi nào?"
Tiếng tâng bốc Triệu Diệu Tổ chợt im bặt.
Bên Bùi thị tộc học bừng tỉnh, nhao nhao lớn tiếng: "Triệu Diệu Tổ, ngươi chắc chắn đã sớm tìm người chắp bút, nên mới dẫn đến chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia, hai bên không khớp nhau!"
Sự thật đúng là như vậy.
Triệu Chí vội vàng tìm người viết hộ cho cháu trai, chỉ nói muốn ‘vịnh trúc’, đối phương liền đưa một bài thơ cũ của mình để đối phó.
Triệu Diệu Tổ bị vạch trần, ánh mắt thoáng vẻ hoảng loạn, sau đó cứng miệng nói: "Các ngươi có hiểu thế nào là thủ pháp ẩn dụ không? Một lũ gỗ mục, chỉ biết nghi ngờ người khác! Có bản lĩnh, các ngươi cũng làm một bài thử xem?"
Lần này, đám người Bùi thị tộc học không dám hó hé nữa.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mới đọc xong sách vỡ lòng, làm sao biết làm thơ?
Dù có cố gắng làm, cũng không thể sánh bằng bài 'Vịnh Tân Trúc' này của Triệu Diệu Tổ.
Triệu Diệu Tổ thấy vậy không còn hoảng sợ, đắc ý nhìn về phía Thôi Hiến: "Mau nhận thua đi! Lập tức xin lỗi bản thần đồng tài tử này, thừa nhận ngươi chuộng hư danh, ngông cuồng vô tri…"
Chưa đợi hắn nói xong.
Thôi Hiến lười để ý, trực tiếp xoay người, nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ trong lòng.
Trời quang, chim bay, rừng trúc, ánh dương, cây liễu, sông lớn.
Quá nhiều yếu tố kinh điển.
Lật xem Đường thi Tống từ, hắn chỉ trong nháy mắt có thể lấy ra mười mấy câu thơ bất hủ, ‘dọa chết’ Triệu Diệu Tổ.
Nhưng không được, không thể vừa bắt đầu đã ‘tung chiêu lớn’.
Hắn bây giờ mới tám tuổi, phải giữ hình tượng, làm một bài thơ phù hợp với lứa tuổi.
Trong lòng nghĩ vậy.
Thôi Hiến ánh mắt chuyển động, khi nhìn thấy một đàn ngỗng trắng trên mặt sông, mắt sáng lên, buột miệng: "Có rồi!"
Nghe đồn, vị thần đồng nổi danh thiên cổ ở kiếp trước, đã sáng tác bài thơ này lúc bảy tuổi.
Hoàn toàn phù hợp!
Bên bờ Bạch Hà.
Bùi Kiên và những người khác nghe vậy, vẻ mặt chấn động, nhao nhao tỏ vẻ mong chờ lắng nghe.
Chẳng lẽ… Hiến đệ thật sự biết làm thơ?
Thấy Thôi Hiến bắt chước dáng vẻ vừa rồi của mình nói ‘Có rồi’, Triệu Diệu Tổ bĩu môi, đáp trả: "Cái gì có rồi, có cái gì rồi? Nơi này có một con sông lớn như vậy, ngươi bây giờ mới thấy nó sao?"
Lại nghe Thôi Hiến nói: "Bài thơ ta viết này, tên là 'Vịnh Nga'."
Triệu Diệu Tổ hậm hực im miệng, lúc này mới nhìn thấy trên mặt sông có ngỗng trắng.
Nhưng ngỗng trắng thì có gì đáng viết, tùng lâm mai trúc mới là cao nhã nhất chứ!
Hắn đang khinh thường suy nghĩ.
"Nga, nga, nga,
Cổ cong hướng trời ca."
Giọng Thôi Hiến vừa cất lên, xung quanh lập tức yên tĩnh.
"Lông trắng nổi nước biếc,
Chân hồng khua sóng trong."