Hứa Tri Hành cùng Tiêu Thừa Bình mật đàm trong phòng suốt một đêm.
Phân tích tình thế, vạch định chiến lược.
Đến tận khi trời hửng sáng mới kết thúc.
Tiêu Thừa Bình vì ân oán với Tam hoàng tử, nên mấy năm nay vẫn luôn âm thầm điều tra hắn.
Hơn nữa, tất cả mọi người ở Kinh Đô đều biết, Tiêu Thừa Bình vì lý do sức khỏe, tuyệt đối không có khả năng tranh đoạt hoàng vị.
Cho nên sự phòng bị của Tam hoàng tử đối với y thấp hơn nhiều so với mấy vị hoàng tử khác.
Xét trên một phương diện nào đó, Tam hoàng tử ở ngoài sáng, Tiêu Thừa Bình ở trong tối.
Điều này mang lại cho Tiêu Thừa Bình rất nhiều thuận lợi.
Nay đã quyết định động thủ với Tam hoàng tử, những chuẩn bị ban đầu này cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Có Hứa Tri Hành ủng hộ, Tiêu Thừa Bình lòng tin tràn đầy.
Dù sao trong mắt y và vị lão giả họ Bạch kia, Hứa Tri Hành chính là một vị Lục Địa Thần Tiên.
Tình huống có tệ đến đâu, chỉ cần có Hứa Tri Hành chống đỡ, y chẳng cần phải sợ hãi điều gì.
Mật đàm kết thúc, Tiêu Thừa Bình liền rời đi.
Mà gian viện này chính là nơi y đặc biệt chuẩn bị cho Hứa Tri Hành.
Trong nội thất của viện, dưới giường ngủ ở gian phòng chính có một mật đạo, mật đạo này thông thẳng đến tiểu viện nơi Tiêu Thừa Bình đang ở.
Mật đạo này do Mật Phi, mẫu thân của Tiêu Thừa Bình, xây dựng trước khi Đại Chu khai quốc. Mục đích ban đầu khi xây dựng mật đạo là để lại một đường lui cho Đại Chu Thiên Tử đương triều.
Bởi vì Thái An thành năm đó không hề yên ổn.
Chỉ có điều, sau khi mật đạo này được xây xong, lại chưa từng được mở ra lần nào.
Mãi cho đến khi Tiêu Thừa Bình đủ tư cách ra ngoài lập phủ riêng, y chuyển đến tiểu viện tinh xảo mà mẫu thân thường ở lúc sinh thời, kế thừa các văn cảo tư liệu của Mật Phi, mới phát hiện ra mật đạo này.
Đầu kia của mật đạo chính là gian viện đã tặng cho Hứa Tri Hành.
Nơi đó trước nay luôn do một lão bộc trông coi.
Sau khi Tiêu Thừa Bình lấy ra tín vật của mẫu thân, lão bộc liền tự nhiên phụng Tiêu Thừa Bình làm chủ.
Hứa Tri Hành cứ thế ở lại đây. Nơi này dĩ nhiên là an toàn bí mật, lại càng thuận tiện cho việc hành sự.
Sau khi Tiêu Thừa Bình rời đi, Hứa Tri Hành bắt đầu nghiên cứu phần thưởng nhận được từ hệ thống khi thu đồ đệ.
Lần này phần thưởng không phải là các hạng mục lớn như trước, mà là một kỹ năng độc hữu của người tu hành Nho đạo.
Chỉ Thượng Đàm Binh.
Tu vi Nho đạo từ Tam phẩm trở lên mới có thể tu hành.
Kỹ năng này, nói chính xác, là một loại thần thông của Nho đạo.
Sau khi luyện thành, chỉ cần viết lên giấy những bài thơ có văn khí, liền có khả năng triệu hồi hùng binh để tác chiến.
Hơn nữa, thực lực của hùng binh được triệu hồi ra cực mạnh. Tu vi Nho đạo Tam phẩm triệu hồi ra hùng binh sẽ có thực lực Tam phẩm.
Nếu Hạo nhiên chân khí đủ hùng hậu, về mặt lý thuyết thậm chí có thể triệu hồi ra một đội quân trăm vạn người.
Hứa Tri Hành sau khi tiếp nhận xong phần thưởng, liền lập tức bắt đầu tu hành.
Hắn có tu vi Nho đạo Nhị phẩm, cách Nhất phẩm cũng đã không còn xa.
Thêm vào đó là nhờ hệ thống quán đỉnh, khiến hắn gần như vừa học đã thông.
Hứa Tri Hành lập tức lấy ra bút mực giấy nghiên, trong đầu suy tư một câu thơ, sau đó lập tức viết ra.
“Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai.” (Đêm khuya nằm nghe gió thổi mưa, ngựa sắt sông băng vào giấc mơ.)
Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, trên bức mặc bảo kia, chợt bừng lên ánh sáng trắng ngà cực kỳ chói mắt.
Ngay sau đó Hứa Tri Hành liền nghe thấy một tiếng chiến mã hí vang, tiếng vó ngựa chấn động lòng người.
Sau đó từ trong ánh sáng trắng của bài thơ kia, một con chiến mã lao ra, trên lưng ngựa còn có một vị tướng quân mặc chiến giáp.
Tuy rằng do Hạo nhiên chân khí ngưng tụ thành, nhưng thoạt nhìn, phảng phất như người thật.
Nếu không phải trên người có ánh sáng trắng ngà lưu chuyển mà mắt thường có thể thấy được, khiến hắn có vẻ hơi không chân thực, thì gần như không khác gì người thật.
Một thân khí thế, cực kỳ bất phàm.
Chiến mã và tướng quân từ trong ánh sáng chạy ra, hiện diện trên khoảng đất trống trước mặt hắn, cả chiến mã và tướng quân đồng thời hướng Hứa Tri Hành gật đầu cúi người.
Chỉ cần Hứa Tri Hành tâm niệm vừa động, vị mãnh tướng Nhị phẩm này liền sẽ không chút do dự xông lên chém giết.
Giữa hai bên, tâm ý tương thông, gần như không phân biệt.
Ngay cả Hứa Tri Hành cũng không khỏi cảm thấy vô cùng chấn động.
Loại thủ đoạn này, đã sớm vượt ra khỏi nhận thức của thế giới này.
Nếu ngày nào đó hắn thi triển thủ đoạn này trước mặt người đời, e rằng cả thiên hạ sẽ phải kinh hãi.
Vậy thì danh hiệu Lục Địa Thần Tiên của hắn, e rằng sẽ càng thêm vững chắc.
Hứa Tri Hành phất tay, chỉ một ý niệm thoáng qua, chiến mã và tướng quân liền chậm rãi tiêu tán không còn tăm tích.
Mà Hạo nhiên chân khí trong cơ thể hắn hao tổn lại không hề nghiêm trọng.
Hứa Tri Hành thoáng tính toán một phen, nếu dốc hết toàn lực, hắn có nắm chắc một lần triệu hồi ra năm vị chiến tướng Nhị phẩm, hơn nữa mỗi vị đều có thực lực Nhị phẩm thượng đẳng.
Thêm vào đó, những chiến tướng được triệu hồi này lại không sợ chết, căn bản không màng đến sinh tử an nguy của bản thân, khi đối địch với người khác, chiến lực phát huy ra e rằng còn mạnh hơn.
Bất quá, kỹ năng này cũng có một nhược điểm.
Đó chính là trong bụng phải có vốn thơ văn phong phú.
Hơn nữa, những bài thơ bình thường căn bản vô dụng, phải là những bài thơ ẩn chứa văn khí, tài khí mới được.
Không phải cứ bịa bừa một câu là xong chuyện.
Điểm này đối với người của thế giới này mà nói thì có chút khó khăn. Hứa Tri Hành cũng đã xem qua thơ ca của thế giới này.
Cũng coi như tạm được, nhưng so với kho tàng thơ từ mênh mông như biển cả ở kiếp trước của hắn, rõ ràng là kém sắc không chỉ một chút.
Dù sao mấy trăm năm chiến quốc loạn thế, có thể sống sót đã là rất tốt rồi, ai còn có tâm tư đi làm thơ?
Kiếp trước chẳng phải cũng như vậy sao? Nếu không phải Đại Đường thịnh thế phồn vinh, Đại Tống văn phong đỉnh thịnh, thì làm sao có được những áng thơ Đường Tống từ rực rỡ như sao trời kia chứ?
Hứa Tri Hành cũng thử dùng mấy bài thơ từ của thế giới này, hiệu quả không được như ý.
Chiến tướng triệu hồi ra thực lực thấp kém, hơn nữa cực kỳ không ổn định, lúc nào cũng có khả năng tan vỡ.
Đây chính là sự thiếu hụt của văn khí, không chỉ đơn thuần là hay dở của câu chữ.
Mà phần nhiều là một loại tích lũy và nội hàm văn minh hàng ngàn năm ẩn chứa trong từng câu chữ.
May mắn thay, Hứa Tri Hành kiếp trước là một giáo viên thôn quê, một mình kiêm nhiệm nhiều môn học như ngữ văn, toán học, khoa học, chính trị, mỹ thuật, âm nhạc, vốn kiến thức văn hóa tích lũy vô cùng phong phú.
Thơ Đường Tống từ không dám nói là biết hết, nhưng trong lòng vẫn thuộc vài trăm bài.
Đối với kỹ năng này mà nói, đã đủ để vận dụng.
Đương nhiên, những bài thơ từ này nếu chỉ biết đọc thuộc lòng cũng không đủ, còn phải có sự lý giải sâu sắc.
Nếu không đừng nói là triệu hồi chiến tướng hùng binh, thậm chí còn có khả năng bị phản phệ.
Sau khi thử nghiệm một phen, Hứa Tri Hành khá hài lòng.
Cũng coi như là có thêm một thủ đoạn mạnh mẽ.
Sau đó hắn trải quyển sách trắng ra, bắt đầu chép lại những bài thơ trong trí nhớ.
Không chỉ là những chiến thi có thể vận dụng kỹ năng, những bài thơ khác hắn cũng chép lại.
Việc học thơ từ là một môn học tổng hợp, nếu chỉ học một loại hình thơ từ, tầm nhìn chắc chắn sẽ bị hạn chế, tiềm năng có hạn.
Kỹ năng này vốn là phần thưởng khi Tiêu Thừa Bình bái sư, Hứa Tri Hành tự nhiên sẽ không giấu giếm y.
Đợi đến khi tu vi của Tiêu Thừa Bình đạt yêu cầu, hắn sẽ truyền thụ kỹ năng này cho y.
Mà trước đó, trước tiên để y học thơ văn và Chí Thánh Nho học đã.